Cả ngày nay, Lâm Úy giống như một con mèo bị xách gáy đi dạo, cái tay xách gáy ấy thuộc về Thành Dữ, nhưng Thành Dữ không làm gì cả, cứ xách như vậy, chỉ để xoát độ tồn tại, khiến cho Lâm Úy cẩn thận từng li từng tí một trong mọi cử động, cuống anh đào thật giống đã biến mất không còn tăm hơi, mọi thứ không diễn ra theo dự kiến của Lâm Uý.
Khi sắp tan học, thông báo cuối tuần này cả lớp sẽ đi cắm trại ở ngoại ô, thay vì thuê một căn biệt thự lớn để đánh bài cả đêm, chuyển thành ngủ trong lều bạt được dựng ở khu vực quy định, mặc dù đối với học sinh trung học, chuyện cắm trại này chỉ nghiêm trọng hơn một chút so với đi chơi dã ngoại bình thường, (Cái Đuôi Nhỏ)nhưng đều làm cho mọi người cảm thấy thật hưng phấn.
Lớp trưởng hỏi từng người một dọc theo chỗ ngồi, nói rằng đó là tự nguyện, nhưng hầu hết mọi người đều đăng ký để đi, Thành Dữ không cần phải nói tới, hắn chính là trung tâm xã hội.
“Lâm Úy!” Lớp trưởng thuận miệng hỏi, “Cậu thì sao?”
Theo thường lệ, Lâm Úy tự nhiên sẽ không đi, cho dù bị hỏi một câu cũng khó chịu, nhưng lần này thì khác, cậu nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Thành Dữ đang trò chuyện cười nói với người khác rồi nhỏ giọng nói: “Tôi đi.”
Lớp trưởng chỉ hỏi một câu tượng trưng, nhưng không ngờ Lâm Úy sẽ đồng ý đi, quay đầu lại hỏi một lần: “Cậu nói cái gì?”
Lâm Úy nhìn mặt bàn của chính mình, vân gỗ trên mặt bàn như làn sóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-giac-mong-cua-toi/152196/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.