Ở trường học, nơi mà Lâm Úy thích nhất chính là thư viện.
Trong thư viện rất yên tĩnh, sẽ không có chuyện giao tiếp giữa người với người, anh là anh, tôi là tôi, cậu có thể yên tâm thoải mái ngẩn người.
Chỉ để ngẩn người mà thôi, thật ra cậu không thích đọc sách cho lắm.
Khi đọc thơ ca cậu sẽ liên tưởng đến một màu xanh mênh mông, xanh lam đến trong suốt. Khi đọc tiểu thuyết cậu lại nghĩ đến ly Cappuccino mới pha và bọt sữa váng trên bề mặt ở quán cà phê nơi góc phố. Kỳ lạ nhất là khi nhìn những bức tranh, lúc này, màu sắc đối với cậu đã không có chút ý nghĩa nào. Điều cậu nghĩ tới chính là cảm giác thân thể mình bị ngâm trong làn nước lạnh, thậm chí có lúc lạnh đến mức run lên.
Luôn luôn bị phân tâm như vậy, cho nên cậu không thích việc đọc sách chút nào.
Cậu chính là người mắc chứng mê sảng*, ở trong mắt cậu, đối với thế giới này vẫn luôn mơ màng, không rõ ràng. Tất cả thị giác, thính giác, xúc giác, khứu giác, vị giác đều hỗn loạn. Cậu có thể tuỳ ý mà cuồng loạn trong đó. Mỗi ngày mở mắt ra cũng giống như việc mua vé số, không biết diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào.
(Mê sảng là tình trạng rối loạn chức năng tâm thần ngờ, có sự biến động và thường có thể khỏi. Đặc trưng của bệnh là khả năng chú ý không còn, mất phương hướng, không có khả năng suy nghĩ rõ ràng và các dao động trong mức độ tỉnh táo.[Nguồn]).
Ở một bên tầng hai của thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-giac-mong-cua-toi/152190/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.