Tối hôm đó mưa rơi ào ào , hai người không chợp mắt được mà tám chuyện . Tiêu Dao hỏi Dạ Hàn " Sao gương mặt cậu từ nãy đến giờ đỏ ửng vậy ! Ốm sao ? "
" Không phải . Chỉ là cậu không thấy ngại sao? " - Dạ Hàn
" Chứ không phải ai đó bảo tôi không được rời đi sao ? " - Tiêu Dao khó hiểu đáp lại .
" Um thì..tôi " - Dạ có chút ngập ngừng..
"Đúng là đồ nhóc con..kkk. Mà Hàn nè cậu bao nhiêu tuổi vậy ? "
" Sắp 15 .. " - Dạ Hàn
" Ui trời ..Vậy theo vai vế thì cậu phải gọi tôi là chị ah. Hừm..Tôi cứ tưởng cậu to hơn tôi lên chắc cũng chập chừng tuổi với tôi hoặc hơn ai zè nhỏ hơn tôi 2 tuổi đấy , nhóc con " - Tiêu Dao
" Cũng trưởng thành rồi chứ , đừng có gọi nhóc con " - Dạ Hàn
" Thảo nào tên nhóc cậu cơ thể thì trưởng thành như vậy nhưng hoá ra cũng chỉ là trẻ mầm non " , cười đắc ý - Tiêu Dao
Dạ Hàn hầm hực, phụng phịu quay đi , nằm nghiêng như thể giận không nói lại được ..
Tiêu Dao phụt cười thầm nghĩ " Đúng kiểu cơ thể trưởng thành hơn một xíu nhưng tâm hồn vẫn chỉ là một đứa nhóc " , trêu ghẹo nói với Dạ " Nè , bé Hàn ơi gọi tiếng chị đi rồi mua kẹo cho nha " .
" Không thích "
" Vậy muốn gì mới gọi chụy đây " , Tiêu Dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-anh-sang-cua-cuoc-doi-toi/2822054/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.