Trên đường Dạ cõng Tiêu Dao về , Dạ nói liên hồi rồi kể nể ..
" Chị cảm thấy mệt lắm không ? Hay nghỉ một lát rồi em lại cõng chị tiếp nhé !"
" Không cần đâu " , Tiêu Dao mỏi nhừ cơ thể tay ôm cổ Dạ rồi đầu dựa lưng Dạ.
Dạ gương mặt có chút đỏ ửng cười thầm..
Tiêu Dao đột nhiên hỏi " Này, cậu nhận ra tôi từ lúc nào vậy ? "
" Sao chị lại hỏi em như vậy ! "
" Không phải cậu cũng đổi cách xưng hô quá nhanh còn gì ? "
" Tại bởi chị bỏ khẩu trang ra nên em mới biết thôu "
" Cậu nghĩ tôi tin chắc .. "
" kkk.. Chị đúng là nhạy bén thật đó. Nhưng một phần em nói cũng là thật mà ! Ban đầu em cũng nửa nghi nửa ngờ thôi à ! Nhưng đúng là chị tạo cho em một cảm giác cực kì đặc biệt luôn. Nên em không thể không chú ý về chị "
" Nói cái gì troy ?? "
" Thì đó là sự ghét bỏ em. Mặc dù không biết là ai nhưng sự mặc cảm khó chịu từ một người không quen biết khiến cho em cảm thấy vô cùng hứng thú ak "
" Vậy à. " , Tiêu Dao nghĩ " Chắc có vẻ mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Mình tưởng rằng cậu ta nhận ra từ trước rồi nên mới bám đuôi như vậy "
Dạ nghĩ thầm " À đó cũng chỉ là một phần sự thật thôi chị, nếu nói ra hết thì còn gì là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-anh-sang-cua-cuoc-doi-toi/2822010/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.