Thời gian nhoáng cái đã cuối tháng 9, vài ngày nữa trường Quý Viên sẽ được nghỉ.
Mấy năm Quốc Khánh gần đây Quý Thư Ngôn đều không được nghỉ, lần này không ngừng đẩy nhanh tiến độ công việc, muốn dùng năm ngày nghỉ lễ để đưa Quý Viên đi du lịch, anh gọi điện thoại cho cha mẹ mình hỏi họ có muốn cùng nhau đi chơi hay không.
Nhưng hiện tại ông cụ đang đắm chìm trong cuộc sống sinh hoạt nhàn tản khi về hưu, đối với lời mời của anh khinh thường nhìn đến, "Mỗi ngày của ta đều là ngày nghỉ, mới không hiếm lạ gì cái kì nghỉ Quốc Khánh náo nhiệt này, chờ qua mấy ngày Quốc Khánh cho bớt người, ta mang mẹ anh đi vào núi ở vài ngày, quá dễ chịu. Anh dẫn theo Quý Viên chơi thật vui, nó còn phải học hành sau này muốn chơi cũng không được, mấy năm nay đi nhiều cũng tốt."
Quý Thư Ngôn: "......"
Thật tốt, từ cuộc điện thoại này anh cũng có thể cảm nhận được cuộc sống hạnh phúc khi về hưu của ba anh.
Điện thoại xong, Quý Thư Ngôn nhìn lên cây xương rồng trên bệ cửa sổ, gương mặt vốn lãnh đạm như bị sương giá làm đông cứng, tràn ngập phiền muội. Tưởng tượng đến ba mươi năm sau cũng không thể trải qua sinh hoạt nhàn tản tự tại như ba, anh lại không ngăn được bi thương trong lòng. Nhưng nếu ba mẹ anh không tham dự, anh sẽ giao toàn bộ kế hoạch du lịch cho Quý Viên, đối với anh, đi du lịch chỗ nào cũng giống nhau, chỉ đơn giản là muốn có thời gian gần gũi với Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-kiem-che-mot-chut/245147/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.