Sáng chủ nhật như mọi khi cả phòng không cần đến giảng đường nên ai cũng rúc mình trong chăn, đến khi nào cảm thấy đói bụng mới chịu đạp chăn ra, miệng còn ngáp dài chào ngày mới trong tình trạng uể oải. Hôm nay mới hơn tám giờ sáng cả phòng vẫn đang còn chìm đắm trong giấc mộng liền bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức. Nhưng cho dù người bên ngoài có suốt ruột, có chờ bao lâu, ở trong phòng cũng chẳng ai thèm quan tâm, cố giả bộ như chẳng nghe thấy gì tiếp tục mơ giấc mơ đang bị giãn đoạn. Tiếng gõ cửa bên ngoài ngày càng rồn rập hơn, có vẻ người bên ngoài nếu không đạt được mục đích sẽ không chịu rời đi. Cả bọn không ai muốn dậy, người này gọi người kia ra mở cửa, cứ đủn đẩy nhau mãi như vậy. Cuối cùng không thể chịu nổi tiếng ồn Thu Lan tức giận bò dậy.
"Làm gì thế không biết mới sáng ra đã tính đòi nợ người ta sao?" Cô cảm thấy đầu đau nhức vì đêm qua uống vài mụn rượu, lê từng bước đi về phía cánh cửa, tay vò vò đầu với mái tóc còn đang rối tung. Đến cửa, cô rứt khoát kéo tay nắm thật chặt mở mạnh ra, còn chưa nhìn thấy mặt người bên ngoài đã hét lớn.
"Ai thế?"
Người bên ngoài thấy cô vẫn rất tự nhiên, còn cười nhẹ với cô một cái, cũng chẳng cảm thấy sợ hãi trước bộ dạng rất giang hồ của Thu Lan lúc này.
"Chào buổi sáng. Có thể cho tôi vào thăm Kiều Như một chút được không?"
"..."
Trong vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-phai-la-nang/3320048/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.