Mùa thu trôi dần đi, sắc tím của hoa bằng lăng đã biến mất giờ chỉ còn một hàng cây trơ trọi vươn dài, khô khốc như không còn sự sống. Cơn gió lạnh mùa đông bắt đầu thổi về, tạo ra thứ âm thanh xào sạc, thổi tung bay những chiếc lá chất đầy ven con đường dài. Mỗi lần cơn gió thổi qua như mang theo một xô nước đá lạnh táp thẳng vào người khiến cả cơ thể run rẩy không thể chịu nổi cái lạnh buốt đến thấu sương đó. Nguyệt đã mặc thêm áo ấm, quoàng lên cổ chiếc khăn len mẹ mới đan xong vẫn suýt xoa run lên bần bật. Ngồi trong lớp đút hai tay vào túi áo khoác dày lười biếng không muốn ghi bài, giờ ra chơi lại ngục đầu xuống mặt bàn ngủ. Từ trước đến giờ cứ mùa đông đến cô giống như con gấu luôn thèm ngủ không muốn vận động. Hàng ngày đi học về cô cố gắng giúp mẹ làm những công việc lặt vặt rồi đến tối ăn cơm xong liền chạy vội vào phòng, ôm cả đống sách vở lên giường đắp chăn kín quoanh người, chưa học xong bài đã ngủ quên lúc nào không hay.
Đến giữa học kì lớp có thêm một học sinh mới chuyển đến, cậu ta tự giới thiệu mình tên Trần Khánh Phong, từ thành Sài Gòn mới chuyển về đây sống cùng bà ngoại. Sau khi màn giới thiệu đã xong xuôi cô giáo chủ nghiệm xếp cậu ta ngồi chiếc ghế còn trống duy nhất trong lớp sau bàn Nguyệt và Khải Huy. Nguyệt không biết là do số cô không may hay tại vì bản thân cô tồi tệ đến mức khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-phai-la-nang/2842526/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.