Hai người cùng bước đi trên con đường đầy tiếng xe cộ ồn ào, ánh đèn trên dãy phố chiếu sáng trên đường, chiếu sáng lên hai người để lại hai chiếc bóng in trên nền đá hoa ven đường. Tiếng bước chân của người đi bên cạnh không ngừng gợi lại trong lòng Khải Huy một khung cảnh của ba năm về trước. Đêm ấy bầu trời cũng đầy sao, hai người cũng bước đi song song như vậy, có điều bây giờ mọi thứ đã khác đã không còn ngửi thấy hương lúa chín vàng và cũng không còn tiếng dễ kêu trong làn gió thanh mát của mùa thu. Không gian, thời gian đã khác như vậy liệu rằng lòng người cũng đã thay đổi, Khải Huy bước chậm lại vài nhịp hỏi Nguyệt bằng ngữ điệu của một cậu nhóc.
"Này! Nguyệt bây giờ cậu còn sợ ma nữa không?" Khải Huy cười cười huých nhẹ vào vai cô.
Nguyệt không trả lời câu hỏi của anh vội bước đi nhanh hơn.
"Xem ra bây giờ không còn sợ rồi. Vậy mà tớ cứ lo cậu sẽ khóc lóc run cầm cập mỗi khi một mình đi trong đêm tối thế này cơ đấy."
"Cậu chỉ giỏi vớ vẩn, tớ sợ ma lúc nào? Đừng có nghĩ đứa con gái nào cũng sợ ma hết."
Khải Huy chỉ muốn phá đi không gian yên tĩnh giữa hai người nhưng anh lại không biết cách làm người khác vui lòng. Anh càng cố gắng làm mọi thứ trở nên bình thường thì càng khiến Nguyệt tức giận, cuối cùng anh đành bất lực yên tĩnh đi bên cạnh cô, đối với anh như vậy đã là quá hạnh phúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-phai-la-nang/2842514/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.