"Ưm."
"Tiểu Khả em thức rồi à, đừng nói lớn nhé." Cậu nhìn vào trong lòng mình thấy cô bé đã thức, vỗ nhẹ lưng cô bé cậu cúi người nói nhỏ.
"Vâng." Tiểu Khả lí nhí trả lời.
"Tầng hai sẽ không còn giống tầng một nữa, mọi người hãy cẩn thận." Tử Lâm nghiêm túc nói.
Cậu nhìn bóng người phía trước tuy không thấy được khuôn mặt, nhưng qua giọng nói cậu có thể biết được sự nghiêm túc chưa hề có của cậu ấy.
Bịch, bịch, bịch, từng tiếng từng tiếng bước chân, mỗi bước là một cây châm nặng nề găm sâu vào tim mọi người.
"H... Hi... Hình như... Phía sau có... Có... Có người." Vy run rẩy, giọng nói cũng không còn lưu loát, mỗi tiếng mà cô nghe được giống như một khói băng khiến cả người cô lạnh run, cô sợ hãi.
"Chạy." Tuấn quyết đoán.
Cậu cũng không kịp nghĩ nhiều đã bị Tử Lâm kéo theo.
Đoàn người chạy ra khỏi cầu thang sau đó cập khúc cua chạy ra hành lang, nương theo ánh đèn nho nhỏ của đèn pin mọi người tiếp tục chạy.
"Phòng an toàn gần cầu thang lầu ba, còn rất xa." Thư thở hồng hộc nói.
Không ai còn sức trả lời cô, mọi người chỉ biết đâm đầu chạy thẳng, tiếng bước chân vang vọng khắp cả hành lang, không biết đó là tiếng của đoàn người hay là của thứ đang ở phía sau.
"Hí, hí, hí. Ha... Ha... Ha, chạy, chạy tiếp nào." Tiếng cười quỷ dị vang lên cùng với một giọng nói non nớt.
"Chết tiệt, không kịp nữa rồi." Tuấn khẽ mắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-duoc-chet/2999309/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.