Trong khi hai người đang nói chuyện thì Sâm cùng Cảnh đã đi vao đỡ Tuấn xuống giường.
Nét mặt Tuấn vẫn trắng bệch không có sức sống, tay chân lạnh lẽo, cả người run rẩy.
"Chúng ta đi thôi, phải nhanh chóng đưa cậu ta rời khỏi đây." Tử Lâm nhìn qua Tuấn một lượt thì nhíu mày, không ngờ cậu ta đã bị âm khí ảnh thưởng nhiều đến vậy.
Bọn họ ra khỏi nha giam tiếp tục đi về phía trước.
Đường hầm nay không biết dài bao nhiêu, bọn họ cứ đi cứ đi cuối cùng cũng đụng đến một cánh cửa lớn, đây có lẽ là căn hầm ngầm được nói đến.
Tử Lâm xô mạnh cửa ra, cánh cửa kêu một tiếng sau đó từ từ mở rộng, bên trong tối đen không thể nhìn thấy rõ, nhưng bọn họ vẫn thấy được vài bóng người như ẩn như hiện đang hướng mắt nhìn bọn họ chằm chằm.
Bọn họ sợ hãi chừng chừng không dám bước vào, Trâm bởi vì quá sợ mà muốn xoay đầu bỏ chạy, may mắn Vy nhanh tay ôm chặt lấy cô ấy.
Như cũng sợ hãi mà trốn phía sau Sâm, còn Sâm cùng Cảnh thì chờ đợi phản ứng của hai người ở phía trước.
Cậu nhìn thoáng qua Tử Lâm rồi bước vào trong, Tử Lâm trừng mắt nhìn cậu rồi theo sau.
Những người khác thấy vậy cũng nhanh chóng đi vào.
Nhưng cánh cửa sẽ đóng lại theo suy nghĩ của bọn họ lại không có, nó vẫn mở toang, chỉ là ánh sáng bên trong phòng nhanh chóng phựt một cái sáng rực.
Lúc này họ thấy được rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-duoc-chet/2999267/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.