"A." Cậu giật mình bật hốt, hai mắt nhanh chóng mở ra, sau đó ngơ ngác nhìn xung quanh.
Cậu đang ở trong căn phòng trắng xóa, xung quanh có hai người nằm trên chiếc giường trắng.
Không những thế cậu cũng nằm trên chiếc giường trắng, bên cánh tay phải còn đang truyền nước biển.
"Cậu tỉnh rồi à, sau khi truyền nước xong thì ra ngoài nộp viện phí là có thể về rồi."
Một giọng nói vang lên trước giường của cậu, khiến cậu nhìn đến.
"Sao tôi lại ở đây." Cậu cau mày hỏi, đầu óc cậu đau nhức, những thứ xảy ra giống như một giấc mơ vậy khiến cả người cậu run rẩy.
"Tối hôm qua có người phát hiện cậu ngất xỉu ngay trước cửa bệnh viện nên đem cậu vào đây." Y tá nhìn cậu rồi nói.
"Đây là bệnh viện." Cậu kinh ngạc nói.
Cô y tá thấy cậu kỳ lạ, nhưng bởi vì ngoại hình đẹp mắt của cậu nên cô ta cũng không phát giận mà bỏ lại một câu rồi rời đi "Cậu không có gì đáng ngại, có thể xuất viện."
Cậu nằm trên giường trầm tư, suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, nó giống như một giấc mơ nhưng cảm giác thực sự quá chân thật, hiện tại cậu rất muốn gọi điện hỏi Tử Lâm nhưng cậu sợ mọi thứ chỉ là một giấc mơ do cậu suy nghĩ ra mà thôi.
Nằm trên giường cho đến khi nước biển được truyền hết, cậu liền tháo kim ra sau đó rời khỏi phòng bệnh, cậu đi đến nơi đóng tiền, sau khi viết xong thủ tục liền đi vào công viên phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-duoc-chet/2999259/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.