Ba người trong phòng học chờ đợi động tĩnh bên ngoài, nhưng đến khi tiếng chuông vang lên cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, có lẽ ba người kia đã hoàn toàn thoát khỏi trường học này.
"Đi thôi, tiếng chuông vang lên chúng ta sẽ có thời gian mười phút để chạy." Tử Lâm đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng học.
Cậu cùng Trương Trí nhanh chóng chạy theo sau, bà người ở phòng bên cạnh cũng vừa lúc đi qua, nhìn thấy họ liền muốn hỏi gì đó nhưng Tử Lâm đã ngăn cản rồi ra hiệu bọn họ chạy theo.
Sáu người dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi trường, chở lại sân trường mà bọn họ từng gặp nhau.
Nhưng khi bọn họ ra ngoài liền đụng phải ba người.
"Thế mà vẫn thoát được, đúng là may mắn."
Trương Trí nghe vậy liền tức giận quát "Tạo biết ngay mà là tụi mày giở trò."
Ẩn Cao nhìn bọn họ cũng đen mặt gọi "Vu môn."
Vu môn không phải một gia tộc mà là một môn phái, những người trong môn phái này đều không có chút quan hệ máu mủ nào đều là những đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi.
"Ẩn môn, hân hạnh." Một người liếc nhìn bà người Ẩn gia rồi cười nói.
"Vu Long, dùng bùa chú cao cấp như vậy đúng là biết chơi." Tử Lâm cười lạnh nói "Thật đáng tiếc nhưng các người là uổng phí cả rồi."
"Tử Lâm..." Người gọi là Vu Long nghe vậy liền tức giận hét lớn.
"Ơi." Tử Lâm hài hước trả lời, hai mắt chớp chớp đầy vô tội.
"Các anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-duoc-chet/2999038/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.