Tất nhiên Kỳ Ngôn không sốt, bệnh cảm cũng không nghiêm trọng lắm, hết đêm thì không còn ho nữa.
Sáng hôm sau, cậu đến khoa Mỹ thuật học như bình thường. Vừa đến phòng vẽ, Kỳ Ngôn đã lập tức tháo khăn quàng cổ mà Phó Từ kiên quyết choàng cho cậu ra, thở phào một hơi, cảm giác như sống lại.
Làm gì có ai chưa hết tháng mười một đã bắt đầu choàng khăn? Phó Từ còn sợ cậu trên đường đi tháo ra, khăng khăng đưa cậu đến trước cửa khoa Mỹ thuật mới buông tha.
Nhưng cậu vừa đặt khăn lên ghế, điện thoại đã rung lên.
[Phó Từ: Có phải cậu tháo khăn quàng cổ ra rồi không? Tôi biết không quản được cậu, nhưng không được cởi áo khoác.]
Tay Kỳ Ngôn vừa cởi được hai cúc áo lập tức dừng lại, Phó Từ gắn camera trên người cậu à?
Thành thật mà nói, cậu đã mặc một chiếc áo len bên trong, với thời tiết này dù có cởi áo khoác ra đi chăng nữa cũng sẽ không lạnh.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cậu cài hai cúc áo vừa nãy lại, còn tự giác xắn tay áo lên y hệt như cách Phó Từ giúp cậu tối qua.
Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm tay áo đã được xắn ngay ngắn một hồi, sau đó quay đi.
Cậu chỉ là sợ Phó Từ lại cằn nhằn thôi.
[Kỳ Ngôn: Không cởi.]
Phó Từ đang định gọi video thấy vậy khựng lại, hắn hơi kinh ngạc, Kỳ Ngôn sẽ ngoan như vậy sao?
Nhưng giây sau hắn nở nụ cười như hiểu rõ, xem ra những hành động gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hon-toi-them-lan-nua-di/2894305/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.