Hai từ "không đủ" vang vọng trên chiếc giường đơn chật hẹp, khiến cả không gian đột nhiên rơi vào im lặng, không khí giữa hai người cũng trở nên căng thẳng.
Khóe môi Phó Từ lúc nãy vừa cong lên lập tức rũ xuống, không thể tin được hỏi lại lần nữa: "Cái gì?"
Trong lòng Kỳ Ngôn, hắn còn không bằng một người lạ vừa kết bạn lúc nãy?
Kỳ Ngôn cảm nhận được bàn tay đang nâng mặt mình bất giác dùng sức, Phó Từ vô thức dùng ngón trỏ và ngón trái giữ lấy cằm cậu, khiến cậu chỉ có thể ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen kịt kia của hắn.
Phó Từ tức giận rồi, cậu có thể cảm nhận được.
Khóe miệng hắn mím chặt, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn, ánh mắt khóa chặt lấy không cho cậu chạy trốn dù chỉ là một phân.
Khí thế của Phó Từ luôn mạnh mẽ, chỉ là hắn luôn thu đi phần gai góc trước cậu, chuyện gì cũng chiều cậu, nhường cậu khiến Kỳ Ngôn suýt nữa quên đi dáng vẻ thô bạo của hắn.
Nói thật, cũng có chút hoài niệm.
Lúc hai người vừa quen biết, Phó Từ chính là như vậy, một lời không hợp liền đánh nhau với người ta, thậm chí nhiều lần thấy cậu phiền hắn sẽ dùng nắm đấm dọa cậu ngoan ngoãn nghe lời.
Kỳ Ngôn đưa ta kéo bàn tay ấm áp lại kiên định kia ra, "Tôi đã nói rất rõ rồi."
Cậu không thể chỉ có mình Phó Từ là bạn, Phó Từ cũng không thể chỉ có mỗi cậu là bạn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, đối phương sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hon-toi-them-lan-nua-di/2894300/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.