Chương trước
Chương sau
Hai từ "không đủ" vang vọng trên chiếc giường đơn chật hẹp, khiến cả không gian đột nhiên rơi vào im lặng, không khí giữa hai người cũng trở nên căng thẳng.

Khóe môi Phó Từ lúc nãy vừa cong lên lập tức rũ xuống, không thể tin được hỏi lại lần nữa: "Cái gì?"

Trong lòng Kỳ Ngôn, hắn còn không bằng một người lạ vừa kết bạn lúc nãy?

Kỳ Ngôn cảm nhận được bàn tay đang nâng mặt mình bất giác dùng sức, Phó Từ vô thức dùng ngón trỏ và ngón trái giữ lấy cằm cậu, khiến cậu chỉ có thể ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen kịt kia của hắn.

Phó Từ tức giận rồi, cậu có thể cảm nhận được.

Khóe miệng hắn mím chặt, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn, ánh mắt khóa chặt lấy không cho cậu chạy trốn dù chỉ là một phân.

Khí thế của Phó Từ luôn mạnh mẽ, chỉ là hắn luôn thu đi phần gai góc trước cậu, chuyện gì cũng chiều cậu, nhường cậu khiến Kỳ Ngôn suýt nữa quên đi dáng vẻ thô bạo của hắn.

Nói thật, cũng có chút hoài niệm.

Lúc hai người vừa quen biết, Phó Từ chính là như vậy, một lời không hợp liền đánh nhau với người ta, thậm chí nhiều lần thấy cậu phiền hắn sẽ dùng nắm đấm dọa cậu ngoan ngoãn nghe lời.

Kỳ Ngôn đưa ta kéo bàn tay ấm áp lại kiên định kia ra, "Tôi đã nói rất rõ rồi."

Cậu không thể chỉ có mình Phó Từ là bạn, Phó Từ cũng không thể chỉ có mỗi cậu là bạn.

Sau khi tốt nghiệp đại học, đối phương sẽ kết hôn, sẽ có người mình yêu và con cái, có gia đình của bản thân, mà cậu chỉ có thể đóng vai một người bạn dõi theo, chúc phúc cho hắn.

Nếu như đã vậy, cậu bây giờ hà cớ gì phải hèn mọn giữ lấy một người đã định là không thuộc về mình? Cho dù cậu vẫn thích Phó Từ cũng sẽ không để đối phướng chiếm giữ toàn bộ thể xác và tinh thần nữa, cậu có thể kết bạn, có thể quen biết những người khác nhau.

Phó Từ không có lý do, cũng không có quyền biến cậu thành một loại tồn tại như tệp đính kèm.

Có thể lời nói của cậu như khiến Phó Từ vô cùng tổn thương, ánh mắt hắn nhìn cậu vừa sâu vừa thâm trầm, thậm chí cậu nghe thấy tiếng Phó Từ bẻ khớp tay rôm rốp, chứa đựng sự tức giận không diễn tả nỗi thành lời.

Kỳ Ngôn bất giác nhắm mắt lại, cậu còn chuẩn bị cả tinh thần để ăn trọn nắm đấm của Phó Từ.

Nhưng ngay sau đó, roẹt một tiếng, rèm bị kéo ra, Phó Từ trên giường nhảy thẳng xuống đất, cậu chỉ kịp nhìn thấy bóng hắn lướt qua trước khi rèm giường che đi tầm mắt của mình.

Phó Từ không nói lời nào mà đi.

Kỳ Ngôn mệt mỏi tựa vào tường, cậu cúi đầu, buông lỏng tay ra, phát hiện ga giường đã bị mình nắm nhăn nhúm thì một đống.

Cậu suýt nữa muốn nói thẳng ra...

Nói cậu và Hồ Dao chỉ là quan hệ đặt tranh vẽ hộ, nếu như Phó Từ để ý, cậu có thể hủy kết bạn với người ta sau khi gửi thành phẩm.

Như vậy Phó Từ chắc chắn sẽ cười khúc khích tiếp tục ôm cậu, còn hối thúc cậu mau chóng vẽ xong.

Nhưng cậu không muốn như vậy.

Kỳ Ngôn hít một hơi sâu, cậu cụp mắt, bất giác đưa tay sờ vào vị trí Phó Từ vừa ngồi, nơi đó vẫn còn vươn nhiệt độ của đối phương, thân thuộc lại ấm áp, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc đang lạnh dần đi, làm thế nào cũng không giữ được.

Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi),mọi web khác đều là ĂN CẮP.

*

Lưu Liễu đang lướt diễn đàn trường, đột nhiên thấy Phó Từ trên giường Kỳ Ngôn nhảy xuống, "Yo! Anh Phó, sao cậu lại chạy sang giường Kỳ Ngôn rồi?"

Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng bất ngờ đụng trúng giương mặt đen thui của Phó Từ, lời chưa kịp nói lập tức bị nuốt xuống, hắn nhìn sang Tống Dương, khôn ngoan ngậm miệng lại.

Cửa phòng ký túc bị đóng sầm một tiếng, Phó Từ chỉ cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

Hắn ở sân vận động lớn của trường chạy sáu vòng, đến khi chân không nhấc nổi nữa mới dừng lại, nằm ngửa trên bãi cỏ.

Lồng ngực không ngừng phập phồng, vận động quá sức khiến cơ thể hắn có chút không chịu nổi. Hôm nay hắn đã plank rất lâu, giờ còn chạy vài vòng, chân đau dữ dội.

Nhưng chỉ như vậy hắn mới có thể quên đi được nỗi đau âm ỉ trong tim.

"Không đủ."

"Tôi đã nói rất rõ rồi."

Lời nói lạnh nhạt của Kỳ Ngôn vẫn còn bên tai khiến Phó Từ không nhịn được nắm chặt tay thành quyền, đập mạnh xuống bãi cỏ bên người.

Tại sao lại biến thành như vậy?

Hắn thật sự nghĩ không ra, Kỳ Ngôn sẽ vì một người chỉ mới gặp hai lần mà lạnh mặt với hắn. Thậm chí còn mơ hồ trong tư thế nếu như hắn còn quậy cậu sẽ tuyệt giao với hắn ngay lập tức.

Phó Từ đưa tay lên che mắt, kiềm nén sự giận dữ và chua xót trong lòng, trước mắt hắn tối đen nhưng cũng khiến hắn càng bình tĩnh hơn.

Hắn bắt đầu nghiêm túc nghĩ lại, xem xem hành động của bản thân có phải không thỏa đáng hay không.

Theo lẽ thường mà nói, Kỳ Ngôn sẽ không tuyệt tình với hắn như vậy. Đừng trông Kỳ Ngôn có vẻ lạnh nhạt, thật ra cậu rất dễ mềm lòng, lần này thái độ cậu kiên quyết như vậy, chắc chắc là do hắn làm sai ở đâu.

Phó Từ nghĩ đến nghĩ lui, đưa ra kết luận cuối cùng, lòng chiếm hữu của hắn quá lớn.

Có phải Kỳ Ngôn cảm thấy không thoải mái?

Nhưng nếu Phó Từ được chọn lại lần nữa, hắn vẫn sẽ xông xuống lầu ngăn cản Kỳ Ngôn và Hồ Dao tiến sâu thêm bước nữa.

Thật ra có một chuyện hắn vẫn chưa từng nói với Kỳ Ngôn, từ khi biết bên cạnh cậu có một đôi tình nhân đồng tính, trong lòng hắn liền xuất hiện một nỗi bất an không tên, hắn quy nỗi bất an đó thành sợ Kỳ Ngôn bị dạy hư, còn sợ Kỳ Ngôn vì hai người đó mà xa cách với mình.

Dù gì, chuyện hắn ghét đồng tính luyến ái ai ai cũng biết.

Lúc đừng trước cửa phòng vẽ, hắn thật sự muốn lao vào kéo Kỳ Ngôn ra ngoài, thậm chí còn muốn Kỳ Ngôn cắt đứt với hai người kia, nhưng hắn vừa nhấc chân đã thấy nụ cười thong dong trên mặt Kỳ Ngôn cứng lại.

Hắn cũng muộn màng nhận ra tính chiếm hữu khủng khiếp của mình, khoảnh khắc đó, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ...

Kỳ Ngôn là của hắn, hắn không cho phép người khác tiếp cận Kỳ Ngôn.

Sau khi hoàn hồn, chính bản thân Phó Từ cũng không tin nổi, tại sao hắn lại có suy nghĩ như vậy?

Khi hắn không dễ gì mới hồi phục sau chuyện này, Kỳ Ngôn lại hết bạn với Hồ Dao, còn ở trước mặt hắn vẽ cho người ta.

Vậy nên hắn mới nóng lòng muốn ôm Kỳ Ngôn lại, muốn Kỳ Ngôn trấn an hắn, nhưng hắn đã thất bại.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phó Từ dâng lên một nỗi uất ức không tên, Kỳ Ngôn chẳng để ý hắn chút nào cả.

Nhưng hắn không thể không để ý đến Kỳ Ngôn.

Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi),mọi web khác đều là ĂN CẮP.

*

Lúc ký túc xá chuẩn bị tắt đèn, Kỳ Ngôn nằm trên giường yên lặng nhìn hoa văn trên rèm đến ngẩn người.

Đang thất thần, cậu nghe thấy tiếng mở cửa phòng, tiếp theo đó là Phó Từ nhỏ giọng nói vài câu với Lưu Liễu và Tống Dương. Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, rất nhanh, bên cạnh đã vang lên tiếng ai đó trèo thang lên giường.

Thời gian tắt đèn đã đến, ký túc xá ngay lập tức chìm vào bóng tối tĩnh mịch.

Kỳ Ngôn chớp chớp mắt, nghiêng người cuộn cơ thể lại, cậu phủ chăn qua cả đầu, như vậy sẽ ấm hơn một chút.

Nhưng ngay sau đó, dường như cậu nghe được âm thanh kéo rèm quen thuộc, cách một lớp chăn, tiếng động kia có hơi lờ mờ.

Cả người Kỳ Ngôn cứng lại, cậu tưởng là mình nghe nhầm, nhưng rất nhanh, chăn của cậu đã bị người kia vén lên một góc, một cơ thể ấm áp từ phía sau dán tới, còn tiện tay kéo chăn đang phủ đầu cậu xuống.

"Đắp kín vậy làm gì? Không nóng sao?"

Giọng nói trầm thấp của Phó Từ truyền đến từ phía sau, đối phương vẫn như cũ vùi đầu vòng cổ cậu, tay ôm lấy eo kéo cậu vào lòng.

Nhưng lại có gì đó không giống bình thường, lần này Phó Từ càng gần hơn, mặt dán chặt vào cổ cậu.

Làn da của hai người tiếp xúc với nhau, thân nhiệt của Phó Từ thấp hơn thường ngày, còn mang theo hơi nước lạnh lẽo, dường như hắn vừa tắm nước lạnh. Vì để cảm nhận được nhiệt độ của cậu rõ hơn, hắn quyến luyến cọ tới cọ lui trên cổ cậu, bàn tay ở eo cũng không nặng không nhẹ mà véo véo, cứ như đang gãi ngứa cho mèo con, cũng cứ như đang làm nũng với cậu.

Một Phó Từ như vậy, cậu ngược lại có chút không hiểu nổi.

"Đừng tức giận nữa được không?" Kỳ Ngôn nhẹ giọng nói.

Vốn dĩ cậu tưởng Phó Từ sẽ không để ý cậu rất lâu.

Phó Từ nghe vậy càng ôm cậu chặt hơn, từ trong bóng tối tìm được tay của Kỳ Ngôn, giữ lấy không buông, "Tôi mới không tức giận với cậu."

"Giận rồi cậu cũng đâu có dỗ, tôi mới không vô duyên vô cớ cho người khác cơ hội..."

Hắn đã sớm nghĩ thông, nếu như Kỳ Ngôn nghĩ hắn thật sự không bằng cái cô Hồ Dao kia, vậy chắc chắn là hắn đối với Kỳ Ngôn chưa đủ tốt. Chỉ cần hắn nỗ lực hơn nữa, trong mắt Kỳ Ngôn khẳng định chỉ có một mình hắn.

Phó Từ bẹo bẹo ngón tay Kỳ Ngôn, nhẹ nhàng mát xa khớp tay cho cậu, "Tôi không phải ngăn cản cậu vẽ tranh cho Hồ Dao. Tôi nhìn thấy thông báo của khoa Mỹ thuật, gần đây các cậu có phải còn một cuộc thi bình chọn? Tôi chỉ sợ cậu quá sức thôi."

Hắn tự cho hành vi của mình đội một chiếc mũ quang minh chính đại, như vậy Kỳ Ngôn sẽ không phát hiện dục vọng chiến hữu bất thường của hắn.

Kỳ Ngôn muốn rút tay lại nhưng bị Phó Từ giữ lấy, "Đừng động, có phải buổi tối cậu nhân lúc tôi không có ở đây lén vẽ cho người ta rồi? Tay cứng quá."

Giọng nói của hắn chua loét nhưng vẫn chịu khó mát xa cho cậu.

Kỳ Ngôn mím môi không trả lời.

Sau khi Phó Từ rời đi, cậu cũng không vẽ nữa, tay cứng chỉ là vì lâu không động, thật ra không phải chỉ tay, mà cả người cậu cũng thế.

Phó Từ cũng phát hiện điều này, hắn xoay người Kỳ Ngôn lại đối diện mình, tay đặt sau gáy Kỳ Ngôn, hỏi cậu, "Cổ có mỏi không?"

Mặc dù là câu hỏi nhưng tay hắn đã bắt đầu xoa nắn.

Động tác nhẹ nhàng của Phó Từ khiến đầu óc đang căng thẳng của Kỳ Ngôn từ từ thả lỏng, thậm chí cậu còn vô thức nghiên đầu để Phó Từ dễ dàng xoa hơn.

Phó Từ bị động tác nhỏ của Kỳ Ngôn lấy lòng, véo véo thịt mềm sau cổ cậu, tựa vào trán cậu, nhỏ giọng nói: "Kỳ Ngôn, đừng giận nữa mà, tôi sai rồi."

Giọng nói mơ hồ lấy lòng, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng, dè dặt.

Kỳ Ngôn không nghĩ đến vậy mà Phó Từ lại xin lỗi cậu trước, rõ ràng kiêu ngạo hơn người, lại nguyện ý cúi đầu trước cậu.

"Tôi không giận." Kỳ Ngôn nhắm mắt, cảm nhận hơi thở của đối phương phả vào mặt mình, còn có mùi hương sữa tắm thoang thoảng y hệt bản thân, cậu thở dài một hơn, "Tôi không có tâm tư gì khác với Hồ Dao, cô ấy đặt tranh vẽ nên tôi mới kết bạn,"

Vẫn là nên nói rõ, nếu không chuyện này chắc chắn sẽ như cái gai trong lòng Phó Từ, hắn cũng sẽ làm mình làm mẩy với cậu rất lâu.

Vừa dứt lời, cậu nhận thấy động tác của người trước mặt đột nhiên dừng lại, tiếp theo đó là âm thanh cao ít nhất cũng quãng tám: "Thật sao?"

Phòng ngủ đã tắt đèn, ký túc xá cũng vô cùng yên tĩnh, một tiếng này của Phó Từ dọa Kỳ Ngôn không nhẹ, cậu đưa tay trực tiếp chặn lấy miệng Phó Từ, chán nản nói: "Nhỏ tiếng chút!"

Nếu bị Lưu Liễu và Tống Dương phát hiện Phó Từ ở trên giường của cậu thì còn ra thành dạng gì nữa?

Miệng Phó Từ bị chặn nhưng hắn cũng không lấy tay cậu xuống mà cười khúc khích, lại nhỏ tiếng hỏi lần nữa, "Chỉ là đặt tranh thật không?"

Vốn dĩ Kỳ Ngôn định mặc kệ hắn, nhưng vừa ngẩng đầu đã chạm phải một đôi mắt tràn ngập ý cười.

Ánh sáng lờ mờ, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Phó Từ. Nhưng mặc dù bị cậu che mất nửa mặt, ý cười trên đó vẫn không hề giảm đi, đôi mắt sáng người cứ như đang chứa cả ánh trăng.

Vui như vậy sao?

Kỳ Ngôn không được tự nhiên thu hồi tầm mắt, bàn tay chặn miệng Phó Từ cũng vô cùng nóng, hơi thở của đối phương rơi vào lòng bàn tay cậu, vừa ẩm ướt vừa ngứa ngáy, tựa như đang hôn.

Cậu buông tay, mơ hồ nói: "Ừm, chỉ là đặt tranh."

Phó Từ nhận được câu trả lời chắc chắn, hắn thở phào nhẹ nhõm, những uất ức và phiền muộn lúc trước như khói bay đi. Hắn kéo tay Kỳ Ngôn đặt lên tim mình, "Kỳ Ngôn, tôi vui lắm."

Trái tim trong lồng ngực đập vô cùng thẳng thắn lại nhiệt liệt, thình thịch thình thịch, tiết tấu so với bình thường nhanh hơn rất nhiều.

Phó Từ cũng không biết tại sao nhịp tim của mình lại nhanh như vậy, hắn chỉ biết, Kỳ Ngôn không thích người khác.

Kỳ Ngôn, vẫn là của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.