Chương trước
Chương sau
Bên ngoài ban công trời vẫn còn mưa to gió lớn, những hạt mưa rơi lộp độp bên cửa sổ kính sát đất tạo thành những vệt nước dài.

Rõ ràng là một khung cảnh ồn ào những Kỳ Ngôn lại như không nghe thấy gì, bên tai toàn bộ là hơi thở ấm nóng của Phó Từ đang lướt trên cổ cậu. Môi đối phương cọ vào da cậu, rất nhẹ nhưng lại khiến Kỳ Ngôn không còn chút sức lực nào.

Hai người ngồi trên ghế xích đu, tư thế vô cùng gần gũi, cậu bị Phó Từ ôm vào lòng, phần gáy yếu ớt bị người kia giữ lấy cứ như muốn chặn đường lui của cậu, khiến cậu chỉ có thể bị động quay đầu. Nhưng Kỳ Ngôn không biết rằng làm như vậy phần cổ mảnh khảnh kia đã hoàn toàn lộ ra ngoài.

Kỳ Ngôn nhắm chặt mắt, không dám nhìn Phó Từ, "Cậu buông tôi ra đi, dấu hôn không phải là thứ mà chúng ta có thể thử."

Nhưng trước giờ Phó Từ đều không nghe lời cậu, rất nhanh đã truy hỏi: "Tại sao lại không được?"

Theo hắn mà nói, không có chuyện gì hắn và Kỳ Ngôn không thể làm chứ đừng nói đến hành động làm tăng độ thân mật rõ ràng này.

Bàn tay đang buông dọc bên người của Kỳ Ngôn bất giác nắm chặt, cậu cắn môi không lên tiếng.

Có vài chuyện cậu thật sự không thể nói rõ với tên trực nam Phó Từ này được.

Phó Từ cảm nhận được sự phản kháng không lời của cậu, nghĩ đến gì đó hắn kéo cổ áo mình xuống, đưa cổ mình về phía Kỳ Ngôn, "Có phải cậu sợ tôi cắn đau không? Vậy thế này, cậu tạo dấu hôn cho tôi đi."

Phó Từ mặc một chiếc hoodie mỏng, cổ áo rộng rãi, chỉ cần dùng chút sức cũng có thể kéo xuống được cả một khoảng, lộ ra chiếc cổ thon dài cùng làn da khỏe khoắn. Không có lớp áo ngăn cách, nhiệt độ nóng bỏng của đối phương trực tiếp phả lên mặt Kỳ Ngôn.

Rõ ràng cậu vẫn chưa chạm vào vậy mà lại cảm thấy nóng.

Kỳ Ngôn cảm thấy mặt mình hơn đỏ, muốn tránh đi, nhưng đối phương lại dùng sức ấn sau cổ cậu, nhờ vậy mặt cậu thật sự chạm vào da Phó Từ.

...

Ghế xích đu vì sự chống cự kịch liệt của cậu mà bắt đầu lắc lư, Phó Từ giống như bắt thỏ ôm lấy cậu, "Sao vậy? Tôi cũng chẳng sợ đau, cậu cứ cắn hết sức, để lại dấu sâu một chút là tốt nhất, cái kiểu mà ngày mai về trường vẫn có thể nhìn thấy ấy."

Kỳ Ngôn sao không nghe ra được sự mong đợi trong giọng nói của Phó Từ, giống như việc cậu để lại dấu trên người Phó Từ là một việc đáng để khoe khoang với nhiều người vậy.

"Tôi nói sẽ cắn cậu khi nào?"

Mặt Kỳ Ngôn đỏ ửng, dấu hôn cũng không phải cắn mà ra!

Lần nữa cậu được trải nghiệm sự chênh lệch thể lực giữa mình và Phó Từ, đối phương có thể nhẹ nhàng giải quyết mọi hành động kháng cự của cậu, còn dư sức đảm bảo cậu sẽ không bị thương. Cậu cảm thấy mình giống như một chú thỏ, bị người ta nhốt trong lòng bàn tay chạy thế nào cũng không thoát.

Mà chiếc ghế xích đu này chính là lồng giam của cậu, quan trọng hơn là chính cậu chủ động nhảy vào!

Ở góc độ này, Kỳ Ngôn ngước mắt là có thể nhìn thấy yết hầu đang chuyển động theo lồng ngực phập phồng của đối phương, lúc lên lúc xuống, để lộ ra tâm tình vui vẻ của chủ nhân.

Kỳ Ngôn nghiến răng, không biết là vì trả thù hay gì khác, cậu ngẩng đầu lại gần yết hầu đang nhô ra, cắn nhẹ một cái lên trên.

Cảm nhận được cơ thể đối phương ngay lập tức cứng đờ, cậu có cảm giác báo thù thành công, vừa định nói gì đó lại bị người kia ấn trở lại.

Phó Từ bóp nhẹ thịt mềm sau cổ cậu, như cổ vũ nói: "Tiếp tục nào, chút sức lực này làm sao có thể tạo ra dấu."

"Cơ mà đừng cắn yết hầu, chỗ đó không dễ để lại dấu."

Lời nói của Phó Từ chẳng khác khiêu khích, Kỳ Ngôn không nhịn được nữa, cậu kéo cổ hắn xuống, khẽ nhướng người nghiêng đầu sáp lại gần.

Không có bất kỳ kỹ thuật nào, chỉ giống như trút giận, Kỳ Ngôn thậm chí còn dùng cả răng.

Dù gì Phó Từ cũng không biết dấu hôn được tạo ra như thế nào.

Phó Từ không ngờ Kỳ Ngôn lại công kích bất ngờ, còn muốn trêu chọc sức lực của đối phương quá yếu, nhưng ngay lúc hắn cảm nhận được môi đối phương, hắn phát hiện bản thân đến một câu cũng không nói nên lời.

Môi của Kỳ Ngôn hơi lạnh, lại rất mềm, đầu lưỡi chạm vào da hắn mà mút, rõ ràng có chút đau nhưng lại làm cho hắn không có nửa phần muốn đẩy ra.

Tay phải hắn luồn vào tóc Kỳ Ngôn, vô thức vuốt nhẹ đầu cậu, tay trái đang đặt ở eo đối phương chầm chậm siết chặt ấn người kia vào lòng, hắn cũng không biết bản thân muốn biểu đạt điều gì.

Hắn chỉ biết mình không muốn để Kỳ Ngôn rời đi.

Lúc bắt đầu Kỳ Ngôn thật sự chỉ đơn thuần muốn dạy dỗ Phó Từ một trận, nhưng trong bất giác, cậu phát hiện mình đang nằm trên người Phó Từ, nụ hôn kia cũng biến chất.

Hơi thở của hai người họ đều có phần gấp gáp.

Cậu đẩy đẩy ngực Phó Từ, ra hiệu hắn buông tay, nhưng một lúc sau Phó Từ mới phản ứng lại, chậm chạp buông cậu ra, trông có vẻ vẫn hơi không nỡ.

Kỳ Ngôn không tự nhiên mím môi, vừa ngước mắt đã thấy dấu ấn trên cổ Phó Từ, đỏ đỏ tím tím, vừa nhìn đã biết là dấu hôn.

Cậu ngay lập tức hối hận, đậm như vậy ngày mai biến mất được mới lạ, chỉ tại Phó Từ chọc ghẹo, cậu nhất thời kích động nên mới...

Kỳ Ngôn chỉ cần nghĩ tới phản ứng của bạn học khi thấy dấu hôn này là thấy da đầu tê rần, chơi lố rồi.

Cậu đang loay hoay xem làm sao mới có thể che đậy dấu ấn kia một cách hợp lý thì môi đã bị người kia chạm vào.

Kỳ Ngôn quay đầu bỗng chốc nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác của Phó Từ, cảm nhận được ánh mắt của cậu, hắn như bị điện giật rút tay lại, "Tôi lau cho cậu."

Đôi môi vốn dĩ nhạt màu do mút mà biến thành màu đỏ tươi, khóe môi vẫn còn vương chút nước khiến Phó Từ ma xui quỷ khiến đưa tay ra...

Không lạnh nữa rồi, cũng mềm hơn.

Dấu hôn này mới đáng làm sao.

Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi),mọi web khác đều là ĂN CẮP.

*

Chủ nhật, trời quang mây tạnh, hai người trở về trường học. Phó Từ sau khi được Kỳ Ngôn khuyên nhủ cả trăm lần mới không tình nguyện dùng băng cá nhân che đi dấu hôn kia.

Để đảm bảo, Kỳ Ngôn dán cho hắn hai miếng.

Nhưng vừa về ký túc xá, con mắt tinh tường của Lưu Liễu đã phát hiện điều lạ thường trên cổ Phó Từ, "Anh Phó, cổ cậu làm sao đấy? Bị thương rồi?"

Phó Từ lờ mờ đáp, "Lúc đi vẽ ngoại cảnh cùng Kỳ Ngôn bị cành cây có gai quẹt trúng."

Đây là cái cớ mà Kỳ Ngôn đã nghĩ sẵn từ sớm.

Tống Dương lại gần nhìn một cái, ân cần nói: "Cậu đã thoa thuốc chưa? Đừng để bị viêm."

Kỳ Ngôn ngoài mặt giống như đang đặt đồ xuống nhưng thật ra vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của bên kia, nghe hai người không nghi ngờ gì lúc này cậu mới yên tâm.

Nhưng Phó Từ lại thấy cả người khó chịu, dấu ấn khó khăn lắm mới dỗ ra được lại cứ bị giấu giếm như thế này, gì cũng chẳng được nói.

"Lục Tử, tôi dán băng cá nhân như vậy có phải rất kỳ lạ không?" Hắn nói xong định lén xé một miếng ra nhưng tay vừa đưa tay lên cổ đã bị người ta ném gì đó vào đầu.

Phó Từ cúi đầu nhìn, là một viên kẹo chanh, lúc ra ngoài hắn nhét vào túi Kỳ Ngôn không ít.

Hắn nhặt kẹo chanh lên, uất ức nhìn Kỳ Ngôn một cái nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của đối phương, hắn chỉ có thể nuốt lời muốn nói vào bụng, lặng lẽ xé kẹo chanh ra ăn.

Lưu Liễu ngơ ngác, "Anh Phó, vừa nãy cậu nói gì cơ?"

Phó Từ cắn kẹo chanh trong miệng rồm rộp, tùy tiện đáp: "Không có gì, nghe nói đội trưởng thi đấu ngoài tỉnh về rồi, có phải đi đón anh ta không?"

Mạch suy nghĩ của Lưu Liễu bị hắn dẫn dắt, vô thức trả lời: "Về hồi thứ bảy tuần này rồi, còn nói đợi cậu rảnh mọi người cùng gặp mặt, anh ấy nói không cần đón, phiền lắm."

Đội trưởng đội bóng rổ của bọn họ tên là Vu Khai Tề, theo con đường bóng rổ chuyên nghiệp, gần đây đi thi đấu ngoài tỉnh vừa mới trở về.

Tống Dương nghe bọn họ nói đến cái này cũng chen vào, "Anh Phó, tôi cảm thấy đội trưởng có vẻ muốn giao đội bóng rổ cho cậu, chỉ tiêu của anh ấy đã được định rồi, e rằng sau này sẽ bận nhiều chuyện khác không còn sức quản lý đội bóng nữa."

Phó Từ vốn dĩ muốn giúp Kỳ Ngôn treo mấy chiếc hoodie đáng yêu lên, nghe vậy động tác của hắn dừng lại, nhíu mày nói: "Tôi không nhận."

Bóng rổ chỉ là sở thích của hắn, làm đội trưởng quá nhiều việc, hắn cũng không có sức làm việc đó.

Kỳ Ngôn lặng lẽ lắng nghe, cậu biết Phó Từ có cách nghĩ của riêng mình cũng không lên tiếng.

Cậu nhận lấy áo từ tay Phó Từ, là chiếc áo có tai bông mềm, do dự một chút, cậu vẫn treo nó vào tủ đồ của mình.

Mua cũng mua rồi.

Mấy chiếc áo sáng màu làm tủ đồ của Kỳ Ngôn ngay lập tức sáng lên, Phó Từ không nhịn được cong môi, đưa tay sờ sờ tai thỏ sau lưng áo hoodie của Kỳ Ngôn, mềm mềm, cảm giác quả nhiên rất tốt.

Lưu Liễu thấy vậy cũng hơi ngứa tay, sáp lại gần muốn sờ một cái nhưng lại bị Phó Từ nhanh tay nhanh mắt đập ra, "Làm gì đó?"

Tai thỏ của Kỳ Ngôn là để người khác tùy tiện sờ à?

Lưu Liễu đau đớn ôm lấy tay mình, nhìn Phó Từ lên án, "Sao cậu sờ được còn tôi thì không? Kỳ Ngôn còn chưa nói gì!"

Thật ra từ lúc Kỳ Ngôn quay về hắn đã muốn ra tay, chẳng có nguyên nhân gì khác, cả người Kỳ Ngôn cùng với gương mặt đó, thật sự đáng yêu đến bùng nổ. Cho dù biểu cảm của đối phương vẫn luôn lạnh nhạt cũng chẳng thể che đậy được sự đáng yêu đó, hắn không dễ dàng gì mới mượn gió bẻ măng nơi Phó Từ, ai ngờ người kia lại không cho hắn sờ!

"Kỳ Ngôn, cậu nói câu công bằng đi!" Lưu Liễu mưu toan tìm đường ra nơi Kỳ Ngôn.

Chưa để Kỳ Ngôn cất lời, Phó Từ đã chặn trước cậu, "Tìm Kỳ Ngôn cũng vô dụng, tôi nói mới được."

Giọng điệu bá đạo vô cùng.

Lưu Liễu hức một tiếng, khóc lóc nhào vào lòng Tống Dương, còn tiện tay xoa loạn tóc cậu, "Bọn họ bắt nạt bố cậu đấy! Mau đi giúp tôi báo thù!"

Tống Dương cho hắn một ánh mắt thương hại sau đó không chút nể nang đá hắn ra, "Bố cậu thì tôi không có rảnh, cũng không đánh lại Phó Từ, nhịn đi!"

Cậu nói xong quay sang nhắc nhở Phó Từ, "Anh Phó, nếu cậu không có hứng thú với việc làm đội trưởng, tôi khuyên cậu nên nói rõ với Vu Khai Tề."

Phó Từ gật đầu, "Được, ngày mai sau khi tan học tôi tìm anh ta nói chuyện."

Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi),mọi web khác đều là ĂN CẮP.

*

Ngày hôm sau, Kỳ Ngôn ở trong phòng vẽ chuẩn bị tác phẩm tham gia cuộc thi bình chọn.

Cậu sợ Phó Từ nhìn thấy bức tranh này sẽ nghĩ nhiều, còn theo hỏi cậu này kia nên Kỳ Ngôn không định vẽ nó trong phòng, cậu đổi địa điểm thành phòng vẽ. Sau khi có ý tưởng mọi chuyện cũng phát triển rất thuận lợi.

Phong Tử Du đứng phía sau cậu, nhìn bức tranh một cái, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc, "Kỳ Ngôn, cuối cùng cậu cũng nghĩ ra rồi?"

Dạo trước cậu thấy Kỳ Ngôn mãi không động bút, hỏi mấy lần đối phương đều nói không có linh cảm, trông tâm tình có hơi phiền não. Nhưng bây giờ Kỳ Ngôn đã không có chút do dự mà vẽ, biết rõ bản thân muốn biểu đạt điều gì.

Cậu nhìn kỹ tranh Kỳ Ngôn lại lần nữa, mặc dù bây giờ chỉ là vài đường nét đơn giản, còn chưa được gọi là bản phác thảo, nhưng bức tranh đập vào mắt người xem một cảm giác thanh xuân, khiến người ta bất giác nở nụ cười ấm áp.

"Cậu vẽ sân vận động trường nhỉ?"

Kỳ Ngôn hình như vẽ cảnh hai người cùng nhau nằm trên sân, xung quanh còn có bóng dáng mơ hồ của rất nhiều sinh viên.

"Ừm." Kỳ Ngôn gật đầu.

Phó Từ tối nào cũng kéo cậu chạy bộ, từng gốc cây ngọn cả trên sân cậu đều rất quen thuộc, có thể vẽ ra rất nhẹ nhàng.

Phong Tử Du yên lặng nhìn kỹ những đường phác thảo của hai nhân vật trong tranh, Kỳ Ngôn dường như rất chăm chuốt cho nhân vật có dáng người cao hơn, phần trân trọng đó làm Phong Tử Du có hơi choáng váng.

Sao cậu cứ cảm thấy mặc dù lúc vẽ bức tranh này khóe môi Kỳ Ngôn khẽ cong lên nhưng càng sâu thẳm cậu lại cảm nhận được một phần chua chát.

Hai người con trai trong tranh nhìn dáng vẻ giống như đang nằm sóng đôi với nhau, nhưng ở giữa vẫn luôn cách một khoảng, cứ như một đường thẳng vô hình khiến hai người mặc dù trông có vẻ thân mật nhưng thực tế lại không thể tiến gần thêm bước nữa.

Người có dáng vóc nhỏ hơn khẽ nghiêng đầu, vẫn luôn nhìn người kia, những đường nét rải rác lại đem sự chuyên tâm này phát triển một cách tinh tế.

Phong Tử Du không biết Kỳ Ngôn rốt cuộc ôm tâm trạng gì vẽ tranh, cậu chỉ cảm thấy đối phương có gì đó chôn sâu trong tim, không thể nói thành lời.

Rõ ràng là cảnh tượng vui vẻ thoải mái nhưng lại khiến nụ cười trên môi Phong Tử Du từng chút một biến mất, tâm trạng có hơi nặng nề.

Cậu đột nhiên nhớ ra, Kỳ Ngôn thường thích mang tranh về ký túc xá vẽ, trừ lúc dùng màu vẽ có hơi nặng nếu không chẳng thể nhìn thấy bóng dáng Kỳ Ngôn ở phòng vẽ.

Nhưng bức tranh này hiện tại vẫn chưa đến bước lên màu...

Phong Tử Du mím môi, liên tưởng đến gì đó, hai mắt cậu mở to vừa định lên tiếng thì bị Trình Lương vừa đến cắt ngang, "Xem Kỳ Ngôn vẽ sao? Em đói không, hay là đi ăn nhé?"

Kỳ Ngôn rất chuyên tâm vẽ tranh không hề quay đầu lại.

Phong Tử Du nhìn Kỳ Ngôn bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng cậu không nói gì cả cùng Trình Lương lặng lẽ rời đi.

Chỉ mong không giống như cậu nghĩ.

Lúc Kỳ Ngôn hoàn hồn, trời đã tối hoàn toàn, phòng vẽ chỉ còn một mình cậu. Kỳ Ngôn xoa xoa chiếc cổ đau nhức, lấy điện thoại ra xem. Nửa tiếng trước Phó Từ có gửi tin nhắn cho cậu, nói nếu cậu vẫn chưa về ký túc xá thì cả hai cùng về, hắn đang ở sân bóng rổ của nhà thi đấu.

Kỳ Ngôn gửi tin trả lời nhưng Phó Từ vẫn chưa hồi âm, cậu nhìn qua thời gian, quyết định đến nhà thi đấu tìm người.

Hôm qua Phó Từ nói tìm đội trưởng đội bóng rổ, không biết thế nào lại chạy đến nhà thi đấu.

Sau khi đã thu dọn xong đồ đạc đến nơi, cậu phát hiện nhà thi đấu lúc này vẫn còn không ít người, mọi người đều rất hứng thú thảo luận gì đó.

"Wow! Trận pk lúc nãy đỉnh thật! Có thể xem được trận quyết đấu của hai soái cao hạng nhất chết cũng không hối tiếc!"

"Aaaaaaa! Thân hình của học trưởng Vu Khai Tề là nhất! Tôi nhìn thấy cả tám múi của anh ấy rồi!"

"Phó Từ cũng không tệ! Đối diện với tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng vẫn không hề thua kém!"

Kỳ Ngôn chỉ nghe vài câu đã hiểu, có lẽ Phó Từ vừa đấu một trận với đội trưởng đội bóng rổ, bây giờ trong sân không còn ai thi đấu nên chắc đã kết thúc rồi.

Cậu nhìn thấy cặp sách và áo khoác của Phó Từ ở hàng ghế đầu, vừa định cầm giúp người kia thì phía sau truyền đến tiếng hỏi không chắc chắn, "Kỳ Ngôn?"

Kỳ Ngôn quay đầu, chỉ nhìn thấy một người mặc đồng phục bóng rổ, trên vai còn vắt một chiếc khăn, sau khi nhận ra cậu trên mặt người đó hiện lên một tia vui mừng rồi toe toét cười, "Lâu rồi không gặp."

Người này là đội trưởng đội bóng rổ Vu Khai Tề, lúc trước Kỳ Ngôn có gặp qua vài lần.

"Chào anh ạ, nghe nói anh thi đấu ngoài tỉnh đạt được thứ hạng không tồi, chúc mừng anh nhé." Kỳ Ngôn cười đáp.

Vu Khai Tề là một người rất dễ gần, Phó Từ cũng thường nói sau khi gia nhập đội bóng rổ hắn được đội trưởng chỉ dạy không ít.

"Cũng không phải trận đấu gì lớn." Vu Khai Tề không để ý trả lời, thấy Kỳ Ngôn cầm đồ của Phó Từ hắn chỉ về hướng phòng tắm của nhà thi đấu, "Phó Từ đi tắm rồi, chắc sẽ quay lại nhanh thôi."

Kỳ Ngôn gật đầu.

Hai người đột nhiên im lặng, không khí có hơi ngượng ngùng.

Nhưng Vu Khai Tề không muốn cứ thế mà đi, hắn phát hiện Kỳ Ngôn trừ lúc đầu nhìn hắn một cái thì ánh mắt đều không ở trên người hắn cứ như đang tránh hiềm nghi không đáng có.

Rõ ràng nhiều người đều nói dáng vẻ lúc chơi bóng rổ của hắn rất ngầu...

Vu Khai Tề do dự một lúc, hắn lên tiếng hỏi: "Kỳ Ngôn, em có người trong lòng chưa?"

Bây giờ hắn đang học năm ba, sau này còn rất nhiều trận đấu, hắn không giống bọn họ có thể dành nhiều thời gian ở trường học, có vài thứ hắn muốn xác định càng sớm càng tốt.

Kỳ Ngôn hơi kinh ngạc nhìn hắn, câu hỏi này của Vu Khai Tề có thể nói rất thẳng thắn, đối phương không che đậy gì nhiều, ánh mắt chuyên tâm, giống như chẳng kiêng kỵ việc Kỳ Ngôn nhìn ra tâm tư của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.