Bố cáo Định Bắc vương phủ dán ra lập tức chấnđộng trong ngoài kinh thành , mặc dù không biết người nào trong vươngphủ bị bệnh , nhưng trong bố cáo viết rõ , nếu có người có thểchữa khỏi hẳn bệnh cho người này , sau trọng thưởng mười vạn lượnghoàng kim , trong khoảng thời gian ngắn , dân chúng tranh nhau đến ,người người chạy theo xu thế .
Đúng lúc trước một ngày bố cáo dán ra , CậnMinh Lôi có việc gấp xuất thành , Cận Minh Kỳ vừa tránh được mộtkiếp thì lại bị đám người chen chúc đến hù sợ , may mà có Hàn đạiphu trấn thủ ở Định Bắc vương phủ , cuối cùng đem một đám người lừabịp này tống khỏi cửa lớn vương phủ .
Hai ngày sau , sau khi biết lừa bịp không dễ ,quả nhiên đám người tới cửa giảm mạnh , chỉ còn lại một số ít đạiphu hiểu sơ hoặc hiểu biết chút ít đến nhận điều trị , nhưng rấtnhanh cũng đều bị Hàn đại phu đuổi trở về . Hàn đại phu vốn đươngnhiên cũng không có kết quả rồi .
Ngày thứ ba tin tức lại truyền ra , nhưng hiệntại căn bản là không ai dám đến nhận điều trị, Cận Minh Lôi ngày hômnay cũng trở lại kinh thành .
Sau khi Cận Minh Lôi biết tình hình ba ngày nàythì sắc mặt xanh mét , sau mấy lần hung dữ trừng mắt nhìn bào đệ*liền phẩy tay áo bỏ đi , xem như ngầm đồng ý .
* Bào đệ : Em ruột thịt
***
Cốc Tử Dung theo sau Hàn đại phu dẫn đường ởphía trước , đi theo sau là Cốc Thiếu Vân . Đi trên hành lang uốn khúctrong Định Bắc vương phủ , cuối cùng nàng cũng để những phẫn nộtích tụ mấy ngày qua âm thầm thở ra một hơi , buồn bực trong lòngcũng giải trừ đi một ít .
Từ lúc nàng quyết định biến cách ăn mặc củađệ đệ già đi một ít rồi ra ngoài hành y , kiếm lấy chút ngân lượng, nhưng không ngờ cho dù cho Cốc Thiếu Vân mặc đồ đen , làm tiếng nóicủa hắn thấp xuống , cũng vẫn vô ích .
Không nghĩ tới quan niệm của cổ nhân , chỉ cótuổi cao , mặt đầy nếp nhăn giống như Hàn đại phu dẫn đường nàngtrước mặt đây , mới được cho là có y thuật cao siêu để người khác tintưởng , đây là đạo lý quái quỷ gì chứ?!
Cho nên không thể lấy được sự tín nhiệm củangười khác , cho đến khi bản thân lại vì tình thương mà đi cứu trợmột ít dân nghèo có bệnh trong người , không chỉ đại kế kiếm tiềntrong đầu bị tắc nghẽn , còn bị lỗ số vốn nhỏ bé hai tỷ đệ tíchgóp được .
Đủ loại chuyện không như ý muốn khiến nàngbuồn bực trong lòng , có chí khó làm . may mà bản thân tinh mắt ,trong lúc vô tình nhìn thấy bố cáo của Định Bắc vương phủ , mà tiềnthưởng trên bố cáo này hấp dẫn ánh mắt của nàng .
Ngẫm lại , chỉ cần y thuật chữa khỏi bệnh chovị kia , đến lúc đó số hoàng kim đáng kể kia nhập túi , thì cuốicùng nàng không cần vắt hết óc suy nghĩ xem phải làm gì để kiếmđược một số quỹ để gây dựng sự nghiệp .
Lúc này Cốc Tử Dung không khỏi vui mừng vì banđầu trộm học trộm thuật châm cứu Đông y , nếu không thân ở niên đạinày , nàng chẳng phải ngồi chờ chết sao , sao nói được cái gì màtự thân cố gắng .
***
Hàn đại phu khâm phúc Cốc Tử Dung rõ ràng lànữ giả nam trang đi ở phía sau , trong lòng thật sự không cách nò tinnổi , chỉ bằng nàng tuổi còn nhỏ như vậy thế nhưng có thể hiểubiết nhiều hơn so với lão già cả đời học y thuật như y , nhưng sựthật xảy ra trước mắt , khiến cho y không thể không tin phục .
Y dẫn hai người phía sau đi qua cổng vòm , bướcvào Tinh Vân cư , theo hành lang uốn khúc đi qua một hoa viên rộng lớn ,cuối cùng đi đến cửa phòng vợ chồng Định Quốc Công Cận Chính Minh .
Đúng lúc , hai huynh đệ Cận Minh Lôi và Cận MinhKý đẩy cửa đi ra .
“A? Hàn đại phu , sao ông lại tới đay , chẳng lẽđã tìm được đại phu có thể chữa bệnh cho nương ta?” Cận Minh Kỳ gấpgáp hỏi Hàn đại phu , sau đó nhìn thân ảnh một cao một thấp sau lưngy , hai mắt dâng lên hi vọng .
“Vâng , Vương gia , Cận thiếu gia , vị này chínhlà Cốc Tử Dung , ta tin rằng nàng có thể tra ra nguyên nhân phát bệnh.” Hàn đại phu bước sang bên cạnh một bước , lộ ra thân ảnh nhỏ xinhcủa Cốc Tử Dung .
“Là đứa nhóc này ?” Cạn Minh Kỳ thất thanh nói, vẻ mặt kinh ngạc . “Hàn đại phu , ngươi hồ đồ không? Nhìn hắn tuổicòn trẻ vậy , có thể hiểu gì về y thuật cơ chứ?”
Mới đầu Cốc Tử Dung còn nhìn thẳng , đã bởivì hai người cường tráng cao lớn trước mắt mà tâm lý không thăng bằng, nghe vậy càng thêm khiêu khích đến cơn bực chưa biến mất trong lòng ,nhất thời hất mặt lên , gần như là đem cả mặt xông tới chỗ phát ratiếng .
“Nghe nói người thân có bệnh không tiện nói ra ,cảm xúc thường không khống chế được , bởi vì hắn chỉ dám ngồi mộtchỗ trong buồng . Ta không ngại điều trị cho ngươi trước đâu.” Giọngđiệu Cốc Tử Dung lạnh lùng giễu cợt , ánh mắt liếc nhìn vẻ khinhthường .
“Ngươi…” Cận Minh Kỳ ngay nhất thời tức đến đỏmặt , hai mắt hung dữ trừng lên nhìn nàng .
“Không tin sao ? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe quacâu – không thể nhìn người qua tướng mạo sao?” Tiếp tục giễu cợt nhìnnói lại , trong lòng càng thêm tức giận . Trẻ tuổi không được sao ?Dáng người thấp bé thì không được sao ? Đúng là một tên sa trư* ! Chỉcó châm chọc hắn vài câu hai đấm liền nắm lại rồi .
* Sa trư : Ám chỉ người bảo thủ
“Hàn đại phu , vị cô nương này ythuật rất giỏi?” Cận Minh Lôi đứng ở một bên trầm mặc không nói độtnhiên lên tiếng hỏi , con ngươi đen thâm sâu nhìn người nhỏ xinh trướcmắt , đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc .
Hắn liếc mắt một cái lập tức biết cô là nữnhân . Khuôn mặt thanh linh mê người bao nhiêu , còn ẩn chứa nét thôngminh , nhất là lúc này , đôi mắt trong trẻo bởi vì tức giận mà sánglên , quả thực là sáng trong rực rỡ vô cùng , khiến trái tim hắnkhông thể không rung động dữ dội , tim đập nhanh một trận , một cảmgiác quen thuộc vọt thẳng xuống bụng , mà hắn hiểu được cái nàyđại biểu cho điều gì --- hắn muốn nàng !
Tiếng nói trầm thấp lãnh liệt truyền vào trongtai Cốc Tử Dung , nàng lập tức nhìn về phía thân ảnh cao lớn củangười kia .
“Thế nào ? Ngươi cũng có ý kiến ?” Nàng chưahết giận nói , đồng thời thấy rõ diện mạo của người này .
Oa ! Không ngờ ở cổ đại cũng có loại khốc namnày , đôi con ngươi thân thúy lạnh lùng cơ hồ có thể đông cứng ngườikhác ! Đáng tiếc ở thế kỷ 20 nàng đã sớm có thói quen nhìn diệnmạo lạnh lùng của Nghiêm Siêu , hiện tại tuyệt đối đã không còn chịuảnh hưởng .
Khí thế uy nghiêm tôn quý phát ra trênngười này đoán đến tám phần chính là Định Bắc vương gia đứng đầuĐịnh Bắc vương phủ này.
Cốc Tử Dung bĩu môi khinh thường , cho dù bộdạng của hắn có đẹp hơn so với người khác thì sao ? Nàng đến đây làđể kiếm tìn , không phải đến để xem mắt .
“Này ! Người bệnh rốt cuộc là ở đâu ?” Nàngthấy đối phương chỉ nhìn mình chằm chằm mà không đáp , thẳng thắnquay lại hỏi Hàn đại phu.
Hàn đại phu đang đờ người giật mình thanh tỉnh, “Vương gia , vị Cốc Tử Dung này y thuật trên cả ta , sao không mờinàng vào khám thử cho lệnh đường một lần chứ?”
Con ngươi lạnh băng chợt sáng lên , CậnMinh Lôi nói : “Được , nhờ Hàn đại phu đưa nàng vào trong phòng , tavà Minh Kỳ ở sảnh ngoài đợi!” Ánh mắt của hắn vẫn nhìn nàng chằmchằm .
“Coi như ngươi thức thời!” Cốc Tử Dung nhịn khôngđược lẩm bẩm , xoay người đi theo Hàn đại phu vào trong phòng , tronglòng bởi vì ánh mắt nhìn nàng từ đầu đến cuối không rời kia màngợi lên một tia khác thường .
***
Cốc Tử Dung vừa vào trong phòng , lập tức nhìnthấy một người nam tử trung niên ngồi ở bên giường , trên khuôn mặtrắn rỏi xuất chúng ẩn chứa sự lo lắng , ánh mắt bất lực nhìn nữtử đang ngủ say trên giường , đứng sau hắn là hai nữ tử mặc đồ thịnữ .
Một nữ tử trẻ tuổi ngồi bên giường , từ cáchăn mặc của nàng , thận phận không thấp.
“Hàn đại phu , ngươi …” Nghe thấy tiếng động CậnChính Minh quay đầu lại hỏi , tò mò nhìn Cốc Tử Dung bên cạnh y .
“Bẩm Trấn quốc công , vị Cốc cô nương này tớikhám bệnh cho phu nhân.” Hàn đại phu kính cẩn trả lời , còn trựctiếp chỉ ra Cốc Tử Dung là một cô nương .
“Nàng ?” Cận Chính Minh có chút kinh ngạc .
“Vâng , Trấn quốc công , Cốc cô nương y thuật caominh , có lẽ có thể tra ra nguyên nhân phát bệnh của phu nhân.”
“Thật sự ?” Cận Chính Minh không hề do dự , ánhmắt đong đầy hi vọng nhìn về phía Cốc Tử Dung , “Vậy nhờ Cốc cônương khám bệnh cho phu nhân ta.”
Cốc Tử Dung gật đầu , tiến lên ngồi xuống ởmép giường , cẩn thận bắt mạch nơi cổ tay nữ tử nằm trên giường .
Lát sau , ấn đường của nàng khẽ nhướn lên .Mạch tượng luân lưu không hề ngừng giao động , ấn đường của nàng lạicau chặt , cố gắng suy nghĩ .
Loại mạch tượng này , nàng hình như đã đọc quaở đâu đó .
Đột nhiên nàng linh quang lóe lên , máy dãn ra .
A ! Nghĩ ra rồi!
“Trấn quốc công , ta muốn thêm một bước kiểm trathân thể phu nhân , có màn che không ? À , đúng hơn là mời nhưng ngườikhác đi ra ngoài trước !” Nhìn thấy Cận Minh Kỳ đang cóchút nghi hoặc , nàng vội vàng sửa lời .
“Ta cũng không thể lưu lại sao ?” Cận Chính Minhvẫy tay ra hiệu cho những người khác lui ra , dò hỏi .
“Có thể , ngươi là chồng của nàng , à … tướngcông , ngươi có thể giúp ta .” lại nói sai , Cốc Tử Dung nhịn khôngđược khẽ mắng mình , cũng may Cận Minh Kỳ vì lo lắng cho người nằmtrên giường nên cũng không chú ý .
***
Cận Minh Lôi , Cận Minh Kỳ cùng Cốc Thiếu Vân ,ba người ngồi ở sảnh ngoài .
Sau một hồi yên lặc không nói tiếng nào khá lâu, Cận Minh Kỳ mới mở miệng , “Ngươi nói ngươi tên Cốc Thiếu Vân , cònngười bên trong kia là thân tỷ ngươi Cốc Tử Dung?” Hắn cuối cùng cũngbiết tên vị cô nương kia là Cốc Tử Dung .
“Ừ” Cốc Thiếu Vân có chút bất an gật đầu .
“Y thuật của nàng thật sự giỏi sao ?”
“Hả … Chắc là vậy!” Cốc Thiếu Vân trả lời cóchút quanh co , thầm nghĩ tỷ tỷ đích thực đã khiến cho hắn khỏe hơnlúc trước rất nhiều , y thuật hẳn là không tồi mới đúng .
“Ngươi không biết ?! Cái gì gọi là chắc là vậy?” Cận Minh Kỳ kêu lên , hai mắt lập tức tràn ngập thần sắc hoài nghi.
“À…” Cốc Thiếu Vân càng bất an hơn .
“Điều này cũng phải suy nghĩ lâu như vậy sao ?Đúng thì là đúng , không đúng thì là không đúng , nam tử hán đạitrượng phu nói chuyện sao phải ngập ngừng ấp úng , cũng không phảilà nữ nhân!” Cận Minh Kỳ nói .
“Là nữ nhân thì liên quan đến ngươi sao ? Một namtử hán đại trựơng phu như ngươi lại chỉ toàn đi kiếm chuyện bắt nạtmột đứa trẻ!”
Tiếng nói mềm mại đáng yêu nói ra những lờikhinh thường hung dữ , Cốc Tử Dung song song đẩy cửa đi vào sảnh ngoài, Cận Chính Minh đi theo phía sau .
Cận Minh Kỳ nghe vậy , nhất thời á khẩu , khôngbiết phản bác như thế nào .
Cận Chính Minh đi theo sau Cốc Tử Dung gấp gáphỏi , “Cốc cô nương , Vân Nhi rốt cuộc bị bệnh gì ?”
“Phu nhân không bị bệnh , chỉ là …”
“Ngươi y thuật kiểu gì vậy ?! Không bệnh nương tasao lại thành như vậy ? Không biết thì không biết , đừng ra vẻ!” Cậnminh Kỳ lớn tiếng cắtlời Cốc Tử Dung , cười nhạo muốn báo thù riêng .
Người hầu đứng trong góc sảnh cũng bắt đầu xìxào bàn tán.
Cốc Tử Dung khinh thường liếc mắt nhìn Cận MinhKỳ một cái rồi nói tiếp , “Phu nhân không bệnh , chỉ là trúng độc.”Nàng nhìn thấy sắc mặt mọi người lộ ra vẻ kinh hãi , còn đang thỏamãn đột nhiên khóe mắt nhìn thấy nữ tử vốn đang ở bên trong phòngthần sắc khác thường , nhưng không nói gì chỉ để trong lòng .
“Sao lại vậy ? Độc gì ?” Sắc mặt Cận ChínhMinh xám xịt, sốt ruột hỏi .
Ánh mắt mọi người cũng bắn thẳng đến Cốc TửDung .
Cốc Tử Dung mất tự nhiên tránh đi ánh mắt nóngcháy của mọi người quay lại nhìn thẳng Cận Chính Minh .
“Nếu ta phán đoán của ta không nhầm , phu nhânhẳn là hẳn là trúng phải một loại gọi là ‘cô tiên thảo’ , hơn nữathời gian đã nửa năm , mới có thể đến nông nỗi không đi lại được.”
“ Cô tiên thảo ? Ta chưa từng nghe có thứ này …”Hàn đại phu lẩm bẩm nói .
“Ta từng xem qua một ít y thư tuyệt học , trongđó có ghi Cô tiên thảo là loại thực vật sinh trưởng ở cùng sơn tíchlĩnh , như ở cao nguyên Thanh Tạng … Khụ ! Ta là nói nó sinh trưởng ởtrên núi cao cực nam , nghe nói là một loại thực vật mà chim ưng rấtthích ăn, nhưng chưa từng được chứng thực , kỳ lạ chính là , nếu chỉđơn giản là dùng cô tiên thảo , cũng sẽ không thể tạo thành thươngtổn cho thân thể , nhưng nếu cho thêm một vị thuốc , vậy thì khônggiống nhau”
“Vậy Vân Nhi có thể cứu không ?” Cận Chính Minhnghe mà ngây người , sắc mặt càng thêm lo âu .
“Có , Cô tiên thảo thêm Lê giã vụn , mỗi ngày ănmột ít, một năm sau , người ăn thân thể sẽ hoàn toàn tê liệt cũngkhông thể đi lại , không thể dùng dược vật cứu chữa , cho nên Cô tiêuthảo tuy nói là vật độc , cũng không đến nỗi hại mạng người , sẽchỉ khiến người khác cả đời nằm trên giường thôi . Phu nhân có bệnhtrạng này chưa được một năm , cho nên không nguy hiểm gì đến tính mạng.” Cốc Tử Dung vừa nói vừa nghĩ , nữ tử cổ đại không dễ dàng đắctội người khác giống người hiện đại , nhưng hình như có người muốncho vị phu nhân địa vị cao thượng này sống những ngày khốn khổ , xemra người hạ độc này tâm tư không phải ác độc đơn giản .
Trầm tư một chút , ánh mắt Cốc Tử Dung đảo quatừng người trong phòng , đến khi tiếp xúc với ánh mắt Cận Minh Lôithì nhìn thấy mắt hắn tỏa ra một cỗ phẫn nộ , nàng không khỏi sửngsốt . Chẳng lẽ hắn cũng nghĩ đến điểm này ?
Biết tính mạng ái thê không đáng ngại thì CậnChính Lôi lộ ra vẻ vui sướng , trong chốc lát lo lắng hỏi , “Cốc cônương , vậy hiện tại phải làm thế nào loại trừ độc trên người Vânnhi?”
Cốc Tử Dung sau khi định thần đáp lại : “Cô tiênthảo mặc dù sinh trưởng ở đỉnh núi cao , nhưng may mà giải dược củanó lại vô cùng đơn giản , chỉ cần đem thập vị thảo hoang dại thêmmột ít dược liệu sắc thành nước , mỗi ngày dùng một lần , thêm vàota dùng ngân châm phối hợp châm cứu đả thông huyết mạch , khoảng batháng có thể hoàn toàn khỏi hắn , độc thanh thân kiện.”
“Thập vị thảo?” Hàn đại phu ở một bên ngạcnhiên không thôi . “Đây không phải là dược thảo trị phù chân sao ?”
“Đúng a ! Chỉ cần đem nó phối lên dược liệuriêng biệt là có thể giải độc của Cô độc thảo , ừm … Ít nhất thìtrong y thư viết như vậy , ta vốn đang bán tin bán nghi đây .” Cốc TửDung sau khi trả lời nhịn không được lè lưỡi . Kỳ thật sách kia vốnlà y thư cổ , nàng còn thấy quái trên đời này thật sự có loại kỳhoa dị thao này sao ? Không ngờ thật sự có .
Cử chỉ mờ ám của nàng bị Cận Minh Lôi nhìnthấy rõ ràng .
“Cốc cô nương , y thư kia … À … Y thư kia …” Hànđại phu nhịn không được khát vọng ham học hỏi .
“Hàn đại phu , thật xin lỗi , y thư kia cũngkhông ở bên cạnh ta , nhưng nếu ông có hứng thú , ta có thể nói choông biết nội dung của nó.”
Hàn đại phu nghe vậy , cao hứng nói ; “Cám ơnngươi , Cốc cô nương” Y khẽ khom người , lòng cảm kích không cần nóicũng hiểu .
“Không cần khách khí.” Cốc Tử Dung nói , sau đóchuyển hướng Cận Chính mInh , “ Trấn quốc công , trước mắt ta sẽ viếtvài hợp dược có thể kết hợp với Thập vị thảo để ngươi chuẩn bịtốt , tìm người báo cho ta một tiếng , mỗi ngày ta sẽ đến mộtchuyến châm cứu cho phu nhân , cho đến khi nàng khỏi hẳn mới thôi.” Hơnnữa cũng có thể bắt được sự nghiệp lập quỹ . Đương nhiên , nhữnglời này nàng chỉ nói ở trong lòng .
“Cốc cô nương muốn đi?” Cận Chính Minh có chútngạc nhiên .
“Sao không ở luôn trong phủ , không phải mất côngquay lại mỗi ngày.” Cận Minh Lôi đột nhiên lên tiếng , ánh mắt sánglên nhìn Cốc Tử Dung .
“ Đúng a ! Cốc cô nương sao không ở lại ?” Mộtcâu làm bừng tỉnh Cận Chính Minh , y vội vàng nói phụ họa .”
“À…” Cốc Tử Dung nghĩ thầm , cần phải vậy sao? Đây cũng không lại nhà nàng .
“Chẳng lẽ trong nhà Cốc cô nương còn có thânnhân cần chăm sóc ?” Cận Chính Minh quan tâm hỏi .
“Thật ra thì không có , nhà ta chỉ có hai ngườita và đệ đệ”
“Vậy ở lại” Cận Minh Lôi mở miệng , khẩu khí mạnhmẽ không cho phép cự tuyệt , đáy mắt lại thoáng hiện lên một nétthương tiếc.
“Đệ đệ của ta cũng có thể ở lại đây ?” CốcTử Dung nhướn mày . Ở thì ở , ai sợ ai !
“Đương nhiên.” Cận Minh Lôi đồng ý .
“Cốc cô nương là ân nhân cứu mạng Vân Nhi , đươngnhiên phải ở lại để chúng tôi hảo hảo tiếp đón mới phải.” CậnChính Minh khách khí nói xong , cùng gia nhập vào hàng ngũ khuyên bảo.
“Được rồi ! Trấn quốc công , ta đây và Thiếu Vânđành quấy rầy.” Cốc Tử Dung nghĩ thầm , cũng tốt , ở lại đây còncó thể tiết kiệm ít tiền .
“Thật tốt quá ! Người đâu , đưa Cốc cô nương vàCốc công tử đến Duyệt Nghênh các nghỉ tạm.” Cận Chính Minh vui mừnggọi người hầu .
“không , để bọn họ ở Hướng Tinh tiểu lâu đi!”Cận Minh Lôi lên tiếng .
Cận Chính Minh sửng sốt , đột nhiên lại nghĩtới điều gì đó nói : “Đúng , đúng … Hướng Tinh tiểu lâu thích hợphơn , hai tỷ đệ sẽ không tách ra quá xa , phòng ở Duyệt Nghênh cáccách xa nhau quá , cũng là con suy nghĩ chu đáo .”
Cốc Tử Dung hoài nghi liếc mắt nhìn Cận MinhLôi một cái , lập tức nhún vai cầm lấy tay Cốc Thiếu Vân đang ngẩn ra, đi theo người hầu rời khỏi Tinh Vân cư .
***
Cái gì mà Hướng Tinh “tiểu” lâu !
Chỉ nhìn buồng ngủ bên ngoài thôi ước chừngcũng phải hai mươi phòng , mà tẩm phòng bên trong thì càng lớn gấp basảnh ngoài , khoa trương hơn chính là bên ngoài còn có một sân thượnglớn . Phòng nàng nằm ở lầu hai , còn đệ đệ Thiếu Vân thì ở lầudưới .
Đầu mùa hè ánh nắng tuy rằng không quá ngắt ,nhưng sau khi thiêm thiếp một lát Cốc Tử Dung vẫn cảm thấy buồn bực ,vì thế nàng cởi áo ngoài , chỉ áo trong cùng một cái quần khố hơidài , ngồi trên ghế dựa cạnh cửa sổ , hưởng thụ từng cơn gió nhẹthổi vào phòng .
Mà đúng lúc Cận Minh Lôi bước vào trong sảnhliền chứng kiến cảnh tượng này .
Chỉ thấy mỹ nhân lười biếng dựa dựa vào songcửa sổ , áo ngắn lộ ra cánh tay bạch ngọc , dưới quần thì lộ ra haicẳng chân trắng nõn mềm mại ; mái tóc dài đến bay nhẹ theo gió ,ánh nắng vàng dịu dàng chiếu lên thân thể nàng .
Cận Minh Lôi phát hiện dục vọng của mình càngmãnh liệt .
“Nghĩ gì vậy ?”
Cốc Tử Dung nghe tiếng bất ngờ quay đầu lại ,ánh mắt cảnh giác nhìn thấy người đến lúc sau mới trấn tĩnh lại .
“Có chuyện gì sao ?” Tiếng nói mềm mại đángyêu trời sinh có một chút biếng nhác.
Cận Minh Lôi tâm thần rung động . Chưa bao giờbiết trên đời này lại có một tiếng nói mềm mại đáng yêu đến thế ,nghe một hồi liền mê muội vài phần , đáng tiếc cá tính của nànghình như không tương xứng với tiếng nói . Hắn nghĩ ngợi rồi nói .
“Đây là mấy bộxiêm y ta cho người ra chợ mua , ngươi tạm mặc trước , không phải tiếptục mặc nam trang.” Hắn đem chồng quần áo đặt lên trên bàn , ngữ khícó chút như ra lệnh .
“Xem ra Thiếu Vân nói không sai , quả nhiên là tagiả dạng thế nào đi nữa cũng không giống nam nhân.” Cốc Tự Dung cóchút tự giễu than thở , liếc mắt nhìn quần áo trên bàn một cái .
“Vì sao phải nữ giả nam trang?” Hắn có chút tòmò hỏi .
“Cái này còn phải hỏi sao ? Thuận tiện hànhtẩu.” Cốc Tử Dung liếc mắt nhìn hắn .
Sóng mắt lưu chuyển , đôi mắt thanh thuần linhđộng nghiêng mắt nhìn , chăm chú nhìn một lúc , bát giác lộ ra vẻ xinhđẹp , đôi môi đỏ mặc trên khuôn mặc nhỏ nhắc xinh đẹp như bạch ngọchơi hơi lộ ra đường cong tựa tiếu phi tiếu , nhất thời làm cho lòngngười lay động , huyết mạch phẫn trương .
Con ngươi lạnh băng của Cận Minh Lôi trào dângphong ba , thoáng hiện lên tia sáng muốn cuồng dã đoạt lấy , khóemiệng gợi lên nụ cười tà mị , từng bước một đến gần nàng .
Sống mười bảy năm , Cốc Tử Dung chưa từng nhìnthấy bất cứ người nào dùng loại ánh mắt này nhìn nàng , nàng lặngđi một chút .
Nàng nói gì sai sao ? Vì sao ánh mắt của hắnkhiến nàng cảm thấy mình giống như món ăn hiếm lạ trên bàn vậy ? Màsự nóng bỏng trong mắt kia như thể nhìn thẳng vào da thịt dưới lớpquần áo của nàng , khiến toàn thân nàng nổi lên cảm giác khô nóng .
Quỷ dị , thậtlà quỷ dị ! Cốc Tử Dung không tự nhiên đem tầm mắt chuyển hướng rangoài cửa sổ , trong lòng kinh ngạc phát hiện , từ nhỏ đến lớn đâylà lần đầu tiên nàng trốn tránh lại không dám nhìn thẳng ánh mắtcủa người khác , thậm chí đối với ánh mắt nghiêm khắc lạnh lùngcủa Nghiêm Siêu nàng cũng chưa từng chùn chân qua .
Nàng nhìn hoa cỏ cây cối ngoài cửa sổ nghĩ , cóchút cảm thán , từ sau khi đi vào cổ đại , mười năm bồi tưỡng tínhcách nguội lạnh cũng trôi đi vô tung , cá tính của nàng bây giờ khôngchỉ không còn lãnh đạm , ngược lại còn thường xuyên phát hỏa , thỉnhthoảng cáu kính , nàng vốn không hay nhiều lời bây giờ cũng trở nênnói nhiều , lúc bị khiêu khích thậm chí còn nguyền rủa khiến bảnthân ngạc nhiên không thôi .
Bình thường những lúc đấy , nàng không thểkhông hoài nghi trước khi đến cổ đại , có phải hay không bị Khiết Nhiđộng tay động chân , nàng mới có thể động một chút lại dễ kíchđộng, hay là bởi vì ở nơi này không có sự áp chế của Nghiêm Siêu ,giải trừ hết thảy câm kị , đây mới là bản tính của nàng ?
Ai ! Đau đầu quá đi ! Thực sự nghĩ không thông .
Đột nhiên có cái gì gây rối đánh thức Cốc TửDung , nàng vừa quay đầu lại liền bất ngờ phát hiện Cận Minh Lôichẳng biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh nàng , trong tay còn cầm mộttúm tóc đen của nàng ngửi , khuôn mặt khốc phóng đại chỉ cách nàngmấy cen-ti-mét mà thôi , mà khóe miệng người này còn thoáng chứađựng một nụ cười thực chướng mắt , con ngươi đen láy thì sáng rựcnhìn nàng .
Nàng bị tình huống xảy ra bất ngờ dọa sợ tớimức hít một hơi khí , hai má cũng hơi hơi nóng lên .
“Này ! Ngươi làm gì mà dựa vào gần như vậy ?Ghế dựa còn lớn mà!” Nàng lên tiếng đánh đòn phủ đầu .
Cận Minh Lôi sửng sốt , nhịn không được bậtcười vui vẻ . Ông trời ! Chưa từng có một nữ nhân nào khi hắn tiếpcận còn có thể nói chuyện , thậm chí còn muốn hắn cách xa mộtchút , nàng thật đúng là đặc biệt a !
“Này ! Có gì buồn cười chứ?” Cốc Tử Dung nhìnhắn cười to , mới phát hiện trước đó nàng hình như chưa từng thấyhắn cười qua , hơn nữa nàng có thể khẳng định hắn rất ít cười. Nhưng mà hắn cười rộlên nhìn rất đẹp , không biết rốt cuộc là nàng nói gì khiến hắncười .
“Ta gọi là Cận Minh Lôi , gọi ta là Minh Lôi hayLôi cũng được , nhưng không nên gọi ta là này.” Cận Minh Lôi dừng cười, nghiêm chỉnh nói xong vẫn mỉm cười nhìn nàng chằm chằm .
“Ác” Cốc Tử Dung ngẩn người , chủ đề sao lạichuyển sang tên chứ , nàng nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt , độtnhiên nhớ ra , “Không phải bảo ngươi cách ra xa chút sao ? Sao trái lạingươi càng ngồi càng gần ?” Nàng có chút bất mãn dùng ngón tay đẩyhắn ra sau .
“Là ta thích dựa vào nàng gần một chút.” Hắnđưa tay ra phất nhẹ lên gò mánon mềm của nàng , cảm xúc trơn mịn kia khiến hắn nhịn không đượccúi đầu xuống bên cổ nàng ngửi “Nàng thật là thơm!”
Tay hắn ấm áp , lòng bàn tay thô giống như cóđiện tác động đến thần kinh cảm xúc dưới da nàng , làm tâm nàng cóhơi kinh sợ , nhất thời luống cuống tay chân đẩy cái đầu phủ trên vaicủa hắn .
“Ngươi đủ rồi đó! Rốt cuộc ngươi cho là ngươiđang làm gì hả ?” Nàng giận dữ mắng hắn , đáng tiếc tiếng nói mềmmại trời sinh thật sự không làm gì được người ta .
Tiếng nói êm ái truyền vào trong tai , tâm CậnMinh Lôi càng thêm ngứa ngáy khó chịu , tay hắn không để ý đến lờinói tức giận của nàng , nhanh chóng bắt lấy cằm nàng .
“Ta chỉ muốn hôn một cái …” Hắn kề sát môi đếnbên môi của nàng , khí nóng phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn , dứt lời ,hắn nhanh chóng hôn môi đỏ mọng kiều diễm của nàng .
Nụ hôn của hắn nhiệt tình cường hãn , đầulưỡi mạnh mẽ xâm nhập vào trong miệng của nàng , cánh môi mút lấycái lưỡi đinh hương của nàng , chóp mui tràn ngập mùi thơi xử nữ .
Thân hình nhỏ bé của Cốc Tử Dung căn bản khôngchống cự được hắn ngang ngược cướp đoạt , môi lưỡi hắn nóng bỏngkhiến nàng thể nghiệp qua rung động trước giờ chưa từng nghiệm qua ,đầu lưỡi chuyển động không chút nào che dấu nhục dục đang nảy sinh ,khiến cho nàng lĩnh hội không được dục vọng nặng nề , thoáng chốckhiến nàng không biết phải làm thế nào , chỉ có thể mặc hắn ‘tacần ta cứ lấy’ , vô lực chống đỡ .
Đợi đến khi thả ra chuyển thành triền miên hôi xuốngthì thần chí nàng sớm đã hoang mang mềm đi trên người hắn .
Chưa bao giờ có một người nữ nhân nào có thểkhiến cho hắn trong lúc hôn môi liền gợi ra dực hỏa hắn cơ hồ khôngthể khống chế nổi , mà lúc này nam tính cứng rắn như sắt nơi hạthân là minh chứng tốt nhất .
Hắn không ngừng hôn lên ngũ quan tinh tế củanàng , cảm giác thân thể mềm mại xụi lơ của nàng , tự tôn nam giớisâu trong lòng tà ác lộ ra ánh mắt đắc ý , đại chưởng thì thừa dịpthần chí nàng mê man rất nhanh cởi bỏ áo ngắn của nàng , lộ ra cáiyếm trắng thêu hoa , hắn nhẹ nhàng kéo dây buộc , cái yếm lập tứctrượt xuống , hiện ra một đôi vũ đẫy đà như bạch ngọc .
Dục hỏa trong mắt hắn cháy mạnh , đại chưởngnhanh chóng cầm một bên vú non mềm cao ngất , vuốt ve , bởi vì cảmthụ xúc cảm mịn mạng mà yêu thích không buông .
Thần chí Cốc Tử Dung hỗn độn thấy trước ngựcchợt lạnh đã giật mình cảm giác có điểm bất thất , nhưng chịu môilưỡi của hắn mê hoặc mà trong khoảng thời gian ngắn vẫn vô pháp thanhtỉnh , đợi khi hắn đổi vị trí mặt trận , môi rời khỏi cánh hoa củanàng , một ngụm ngậm nụ hoa hồng nhạt trước ngực nàng thì toàn thânnàng lập tức run lên , mãnh liệt hút một hơi khí , cả người mớithanh tỉnh lại .
“Buông ra!” Nàng cắn răng nói , hai tay dùng lựcnắm búi tóc sau đầu hắn , cố nén run rẩy toàn thân , cứng rắn kéođầu hắn từ trước ngực mình lên , hai má bởi vì dùng sức mà trướngđến đỏ bừng . “Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì ?”
“Rất đơn giản , ta muốn nàng.” Đôi mắt lạnh lẽothiêu bùng lên dục hỏa hừng hực , Cận Minh Lôi tà mị khẩu khí ngangngược không chút thừa thãi .
“Muốn ta?” Cốc Tử Dung tự nói , mắt đẹp thấymắt hắn lại cúi xuống nhìn chằm chằm trước ngực mình , vì thếbình tĩnh cầm vạt áo ngắn kéo lại sau đó mới mở miệng , “Ngươimuốn cơ thể của ta?”
Sống ở thế kỷ 20 mười bảy năm , cho dù chưatừng được ai dạy qua , nàng cũng không phải không biết chữ “muốn”trong miệng hắn là có ý gì . Mà người này thoạt nhìn có chút đứngđắn dễ nhìn , khốc năm , khó có thể nghĩ đây là một con quỷ háosắc ? Xem ra ấn tượng đầu tiên của nàng đối với hắn dường như phảichờ thương thảo .
“Nếu ta nói muốn người của ngươi ?” Nhìn thấyánh mắt của nàng không phục lại trấn tĩnh , tự tôn nam giới của CậnMinh Lôi có chút thất bại . Nàng thật sự là vô cùng kỳ lạ .
“Nam nhân chung tình muốn một nữ nhân là phảicoi như vật báu cưng chìu trong lòng , ân ái khôngrời ; còn nam nhân vôtình muốn một nữ nhân , chẳng qua chỉ là vì phát tiết nhất thời .Ngươi thuộc loại nào ?”
Ánh mắt Cận Minh Lôi lạnh lùng , “Ngươi đang ởđây yêu cầu ta phải yêu , phải chăm sóc , muốn ta cưới ngươi vào cửa?”Xem ra lực hấp dẫn của thanh danh cùng gia sản to lớn của hắn đúnglà quá lớn.
“Sai rồi , ta chỉ tò mò ngươi muốn ta vì lý dogì thôi , huống chi ta cũng không thấy ngươi phù hợp với điều kiệnnào của ta.” Cốc Tử Dung không chút nào tức giận , bình tĩnh nói .
“Chẳng lẽ ngươi không phải đang bàn điều kiệnvới ta ?” Khẩu khí của hắn âm trầm , đáy mắt có chút tức giận .Chưa từng có nữ nhân nào ở trước mặt hắn còn có thể bình tĩnh từtốn mà nói như thế , thậm chí trong lòng nói còn hạ thấp hắn ,chẳng lẽ nàng là lấy lui làm tiến ?
“Điều kiện ?” Cốc Tử Dung đột nhiên bật cười .Xem ra người nam nhân này mắc bệnh đa nghi rất nặng “Đương nhiên khôngphải , ta tới nơi này là để chữa bệnh cho mẫu thân của ngươi , kiếmlấy tiền thù lao , những thứ khác không có trong dự liệu của ta , kểcả việc ngươi xem trọng cơ thể của ta , nhưng nếu ngươi thaật sự muốn ,bản thân ta có thể cân nhắc .”
Nàng cũng không quá coi nặng quan niệm trinhtiết , cũng chưa từng nghĩ tới bạch mã hoàng tử , bởi vì ở thế kỷ20 nàng đã sớm nhận rõ Nghiêm Siêu sớm hay muộn cũng sẽ vì lợi íchmà bán hôn nhân cùng thân thể của nàng , nay nàng đã đi vào cổ đại ,giải trừ trói buộc , thì tuyệt đối sẽ không ở cả thời đại nam tônnữ ti này để một nam nhân khống chế tư tưởng cùng cuộc sống củanàng .
Cho nên nếu như nam nhân trước mắt này cố chấpmuốn nàng , mà nàng cũng thấy hắn thuận mắt , nàng cũng khong phảnđối hưởng thụ một chút thân mật cá nước giữa nam nữ , bởi vì cóthể làm cho nàng nhìn thuận mắt từ trước đến nay hắn chính làngười đầu tiên , bởi vậy nàng cũng không để ý ở lại Định Bắc vươngphủ mấy ngày này làm vật phát tiết nhất thời cho hắn , cũng tốthơn là khi nàng đến tuổigià mới biết hối hận khi chưa thử qua nhục dục chi hoan giữa nam nữ .
Nghĩ vậy , Cốc Tử Dung còn có chút líu lưỡivới chính mình . Chẳng lẽ đi vào cổ đại , tâm tình nàng không chỉđại biết mà còn biến thành một nữ nhân phóng khoáng sao ?
Cận Minh Lôi ngạc nhiên nghe những lời này từnàng , không thể tin được lại có một khuê nữ chưa lấy chống dám nóira lời này , trong khoảng thời gian ngắn trong lòng nổi lên từng trậncảm giác quái dị .
“Ngươi tuyệt không để ý?” Thế nhưng lại có mộtnữ nhân nói không lo lắng làm đồ chơi của một người nam nhân , mặtlại còn không đỏ , hơi thở cũng không gấp.
“Chẳng qua chỉ là một cái bao da thối , khisống không giữ nổi , chết cũng chẳng thể mang theo , có cái gì khôngđược!” Cốc Tử Dung khịt mũi nói .
“Ngươi cứ tùy tiện như vậy ?” Cận Minh Lôi khôngnhịn được một cỗ tức giận nảy lên trong lòng , nhất thời hoài nghi ,chẳng lẽ nàng …
“Không!” Cốc Tử Dung lắc lắc ngón trở , “Tatuyệt đối không tùy tiện , ta rất là kén chọn , hôm nay nghe ngươinhắc tới , hơn nữa ta thấy ngươi nhìn cũng thuận mắt , cho nên mớithận trọng trả lời ngươi , ta không tiếp nhận tội danh ‘có lẽ có’*!”Nàng sắc bén nhìn thẳng hắn , nghĩ thầm nếu sau hắn nói lời lẽ vũnhục người ta , nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn .
* Thời Tống , Trung Quốc , gian thầnTần Cối vu cho Nhạc Phi mưu phản , Hàn Thế Trung bất bình , bèn hỏiTần Cối có căn cứ gì không , Tần Cối trả lời “có lẽ có” . Vế sautừ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ
Sắc mặt Cận Minh Lôi khẽ biến , nhìn thấy ánhmắt nàng đột nhiên chuyển sang nghiêm túc , thần chí thoáng giật mình, sau đó trong lòng lại nổi lên tức giận , ngữkhí hắn mang theo sự khinh miệt phản bác “Ta không tin nếu ngươi trởthành nữ nhân của ta , ngươi không muốn trái tim của ta ? Hay là yêucầu một danh phận?” Mỗi một nữ nhân ở bên cạnh hắn đều giống nhau ,nàng há lại ngoại lệ ?
“Ha ha ha !” Cốc Tử Dung bật cười lần thứ hai“Trái tim một người có giá bao nhiêu ? Ta tự tìm tìm phiền toái sao ?Cận Vương gia , ta thấy ngươi vẫn là nên suy nghĩ cho kỹ , chúng ta lạiđến nói tiếp đi ! Xin cứ tự nhiên , không tiễn .” Nàng không thèm đểý khoát tay .
Cận Minh Lôi thấy ánh mắt nàng không chút nàoche dấu ý tứ cười nhạo , lập tức có chút khó chịu ngơ ra ngay tạichỗ , lát sau , con ngươi lạnh lẽo càng thêm âm trầm , hắn xoay ngườicất bước đi ra , hơi thở lạnh băng trên ngườihắn lưu lại trong lòng thật lâu không tan .