Chương trước
Chương sau
Đầu tháng năm , thời tiết đáng lý phải tronglành sáng sủa , nhưng bởi vì mùa mưa dầm vào tháng ba kéo dài đếncuối tháng tư , có điều mưa bụi nhỏ như thế rơi xuống có cũng như không, trên trời phủ một mảnh bụi mông lung , ảm đạm khiến người khác nảnlòng .

Ở trong một phòng học nào đó của học viện nữsinh Hoa Hân năm thứ ba , Nghiêm Tử Dung ngồi ở hàng cuối cùng trongphòng học , nhờ thân hình cao một mét bảy mươi , có thể chiếm cứ khuvực thanh tĩnh hơn rất nhiều này .

Cô nângmắt liếc nhìn một cái lên bài giảng nhàm chán đang vang lên , giọngnói trầm trầm của giáo viên lịch sử khiến tâm tình vốn bình tĩnh nhấtthời có chút bức bối.

A ~~ ! Giảng dạy như vậy , chẳng khác gì đụngphải tường .

Chương trình học rõ ràng không thể gọi là quá nhàmchán , nhưng bị cô xếp vàoloại phương thức học theo sách cứng nhắc , không bằng cô ở nhà tựđọc còn hơn .

Nghĩ đến điều này , Nghiêm Tử Dung nhịn khôngđược nữa buồn phiền cả ngày , dứt khoát nhắm mắt làm ngơ , quay đầunhìn ra ngoài cửa sổ , vườn trường bị mưa bụi bao phủ .

Trên bục giảng thầy lịch sử tuy rằng cách thứcgiảng bài khô khan , nhưng cảm giác nhạy bén phát hiện động tác củaNghiêm Tử Dung , trong mắt của ông hiện lên vẻ không vui , nhưng dámgiận lại không dám bộc phát , giả vờ như không nhìn thấy , bởi vìông biết rõ phân lượng của mình .

Nghiêm Tử Dung không những là một người ưu tú ,còn là cháu gái của Đổng sử trưởng Nghiêm Siêu , màNghiêm Siêu lại là long đầu lao đại có ảnh hưởng lớn tới thương giới, bản thân không nên đắc tội tới Nghiêm Tử Dung , chọc cô không vui đitố cáo tôi trạng trước Nghiêm Siêu , bátcơm của ông chẳng phải khó giữ được hay sao

Hai mắt Nghiêm Tử Dung nhìn ra ngoài cửa sổ ,căn bản không biết rằng người đàn ông trên bục giảng kia trong lòngđang xoay chuyển liên hồi , tầm mắt trầm tĩnh vì mưa rơi ngoài cửa sổlớn hơn mà không tự chủ được di động , trong đầu lại xuất hiệnchuyện cũ đã lâu lại vô cùng không muốn nhớ lại .

***

Mọi người đều biết Nghiêm Tử Dung vốn là cháugái duy nhất của Nghiêm Siêu tung hoành thương trừơng , cô là người thânduy nhất của ông , cũng là người duy nhất được xem là có thể kếthừa sự nghiệp . Nhưng chỉ có trong lòng Nghiêm Tử Dung biết rõ , tấtcả chuyện tốt đẹp này chỉ là vẻ ngoài , tất cả đều do Nghiêm Siêumột tay tạo ra không cho bất cứ kẻ ngoài nào biết .

Trên thực tế Nghiêm Siêu chưa từng kết hôn , nhưngkhông kết hôn cũng không có nghĩa là ông không có phụ nữ , lúc ôngcòn trẻ có hơn trăm người phụ nữ , nhưng những người này đều có mộtđiểm giống nhau chính là … không có người nào từng sinh cho ông mộtngười con trai hay nửa người con gái nào .

Nghiêm Siêu vốn là người ngang ngược độc tài ,việc này động đến lòng tự trọng mãnh liệt của nam giới , ông khôngđi kiểm tra bản thân có chỗ gì thiếu hụt hay không , cũng chưa từngmời bác sĩ , chỉ là thử đi thử lại , cho đến khi chết tâm .

Sau khi Nghiêm Siêu rốt cuộc cũng hết hi vọng ,ngay lập tức bát đầu chọn người thích hợp để nghiêm khắc huấn luyện, trở thành người kế thừa giang sơn một tay ông gây dựng , nhưng điềukiện trước tiên là phải là người ông bảo sao nghe nấy , hơn nữa phảicó năng lực cao siêu , tư chất thông minh ưu tú , nói cách khác , ôngmuốn tìm một con rối khôn ngoan .

Mà người gặp phải xui xẻo bất hạnh này chínhlà Nghiêm Tử Dung .

Năm đó Nghiêm Tử Dung bảy tuổi là một đứa trẻthông minh từ sớm , mẹ của cô sau khi sinh cô trong tình cảnh sinh khóxong , triền miên trên giường bệnh nhiều năm , cha của cô vì kinh tếtúng quẫn đồng thời dưới áp lực phải chăm sóc vợ con , không chỉcàng thêm khắc nghiệt với cô , thậm chó còn đem nguyên nhân vợ bệnhlâu không dậy nổi quy thành tội cho cô , đối với cô hận đến cực điểm, oán đến cực điểm , tất cả , tạo nên một tâm lý sinh hoạt quy củ, mong đợi vì biểu hiệnnhu thuận của mình có thể giành được niềm vui của cha , ở mọi phươngdiện đều cố gắng biểu hiện xuất sắc nhất , cũng bởi vậy mới cóthể bị Nghiêm Siêu trúng ý mà mua cô .

Đúng vậy ,cha đẻ của Nghiêm Tử ung dưới điềukhiện đầy đủ cùng số tiền lớn mà Nghiêm Siêu đưa ra , khôngnói hai lời đem cô bán cho Nghiêm Siêu , đoạn tuyệt quan hệ cha con bảynăm , sau đó Nghiêm Siêu nhận nuôi cô .

Nghiêm Tử Dung từ sau khi tiến vào Nghiêm gia ,mặc trên người là tơi lụa gấm vóc , ăn là sơn trân hải vị , nhưng vềmặt tinh thần càng thêm căng thẳng sợ hãi .

Nghiêm Siêu nghiêm khắc bức cô học đủ loại tríthức cao thâm , có chút biếng nhácthì ngay lập tức không lưu tình chút nào quyềm đấm cước đá , tứcgiận mắng mỏ .

Một năm sau , dưới sự cố gắng biểu hiện của cô, cuối cùng cũng giảm bớt sự trách mắng của Nghiêm Siêu với cô .Thời gian sau đó , cô bắt đầu suy nghĩ cho bản thân mình sau này , vìthế ngoài ngày thường học chính quy ở trường ra , cô liều mình tiếpnhận các loại kiến thức , đồng thời rèn luyện thân thể của mình ,năm cô mười tuổi còn xin Nghiêm Diêu mời đến một người dạy về thươngmại , dưới điều kiện không ảnh hưởng đến các chương trình học khác ,Nghiêm Diêu cuối cùng cũng đồng ý với cô .

Về việc cha vì bệnh tình của mẹ mà hận cô ,cô có suy nghĩ thiên lệch , cho rằng nếu như hôm nay mẹ không sinh bệnh, cha hẳn là không đến mức dễ dàng đem bán mình như vậy , vì thế côbắt đầu học thuật châm cứu , trong lòng nghĩ từ nay về sau chỉ có côcó thể khó dễ người khác , người khác tuyệt không thể mắng câu nóinhư cha thường mắng cô – mày thì có ích cái gì , nếu mày có thểchữa khỏe cho mẹ mày , tao sẽ không nói mày là sao chổi .

Trong quá trình Nghiêm Tử Dung học tập , NghiêmSiêu mặc dù yêu cầu hà khắc với tiến độ của cô , nhưng cũng vui lòngmời các thầy giỏi , cho dù là cô cố tình xin học Đông y.

Bây giờ Nghiêm Tử Dung đã mười bảy tuổi , mấynăm âm thầm học tập , trở nên xa cách trầm tĩnh, thậm chí ngay cảNghiêm Siêu cũng không thể đoán ra tâm tư của cô dễ dàng , bằng khôngvới tư chất của cô , sớm đã hoàn thành bậc đại học , chứ không phảivẫn chui rúc trong cái học viện tư nhân quý tộc này , mất kiên nhẫnđếm lấy từng ngày . Mà Nghiêm Siêu có thể khoan dung như thế , đơngiản là vì Nghiêm Tử Dung hai năm trước đã lợi dụng thời gian thừatrên lớp giúp ông vạch ra một ít phương án có trợ giúp cho công việc, điều kiện là không học vượt cấp nữa .

Nghiêm túc xinh đẹp là đánh giá ngoài mặt củamọi người với cô , nhưng quá trình gian khổ trong đó chỉ có mình côrõ ràng nhất , cũng nhận thức được nhiều nhất .

Có khi cô không kìm được suy nghĩ , chẳng lẽmình cứ như vậy , cả đời chịu sự khống chế của Nghiêm Siêu , vĩnhviễn làm một con rối không có tiếng nói riêng ?

Thông minh như cô mà lại tiếp tục chịu đựngtình cảnh này sao , vì thế cô bắt đầu tích cực suy nghĩ đối sách .

***

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên , vườntrường vốn yên tĩnh ngay tức thì vang lên tiếng ồn ào giống như chợvỡ .

Nghiêm Tử Dung yên lặng ngồi ở chỗ ngồi củamình , căn bản không muốn gia nhập đám đông chen chúc tan học .

Mười lăm phút sau , đám người tan học dần dầntản đi , cô mới từ từ lấy ba lô để trong ngăn bàn ra , đứng lên

“Hừm ! Nhìn xem ai đây a ! Lại giả vờ siêng năngở lại phòng học , thật không biết là muốn giả bộ để cho ai xem nữa!” Lâm Diệu Nguyệt đi đến trước mặt Nghiêm Tử Dung , chan chua châm biếm, phía sau còn có hai đứa bạn theo sau .

Nghiêm Tử Dung trầm tĩnh nhìn người này , ngaytức thì biết Lâm Diệu Nguyệt cô ta chẳng phải người lương thiện gì, biết cô là con gáicủa đại lão bản xí nghiệp Lâm thị , mà xí nghiệp Lâm thị là mộtcông ty hắc đạo cải tà quy chánh .

Lâm Diệu Nguyệt kêu ngạo lại ngang ngược , chỉcần có người đắc tội với cô , cô liền đem hết thủ đoạn khiến chođối phương sống không bằng chết , thậm chí dứt khoát chuyển trườngcho xong chuyện ; còn đằng sau cô là Hứu Văn Thục và Trần Tĩnh làbạn tốt kiêm người hầu , đáng tiếc cá tính cũng không tốt như LâmDiệu Nguyệt , tuyệt không thanh tao hiền lành gì .

Nghiêm Tử Dung cầm ba lô khoác lên vai sau đó mớithản nhiên mở miệng “Có chuyện gì sao ?”

“Đừng tưởng rằng ngày thường mày giả bộ ngoanngoãn , tao sẽ không dám làm gì mày , chọc giận tao , tao không cầnbiết mày là cái gì mà người thừa kế tập đoàn Nghiêm thị , tao cũngcho mày ôm đầu mà chạy!” Lâm Diệu Nguyệt nói xong , vẻ mặt tràn đầykhinh miệt , nhìn khuôn mặt nhỏ nhắc lạnh lùng thanh tú của tốiphương , nội tâm ghen ghét khiến cô muốn ngay lập tức đi lên trước hunghăng cào nó .

Vốn trầm tĩnh ít lời , đối với người đếnNghiêm Tử Dung và Lâm Diệu Nguyệt chỉ là quan hệ bạn hoc cùng lớpthôi , cho dù thành tích của cô vô cùng dọa người thì sao ? Lâm DiệuNguyệt tuyệt không để ý . Nhưng gần đây , giảng viên số học Tô DụcTín Lâm Diệu Nguyệt vốn ngưỡng mộ trong lòng đột nhiên đặc biệt quantâm tới Nghiêm Tử Dung , đơn giản là vì vào hai tuần trước Nghiêm TửDung từng khoa trương dùng một phương phát cao minh mà Tô Dục Tín chưatừng dạy lên bục giải đề toán trên bảng đen , động thái lần nàykhông chỉ khiến Tô Dục Tín lộ ra ánh mắt tán thưởng liên tục , từđó trở đi còn bắt đầu liên tục lộ ra thái độ quan tâm đặc biệt ,chuyện này không chỉ khiến các bạn học khác không ngừng hâm mộ , cònlàm cho Lâm Diệu Nguyệt thầm mếm anh từ lâu hận đến nghiến răngnghiến lợi , cho nên Lâm Diệu Nguyệt quyết định cảnh cáo Nghiêm TửDung một lần .

“Tôi không hiểu ý tứ của cậu” Nghiêm Tử Dung cóchút nghi hoặc , cô tự nhận chưa từng qua lại với cô ta.

“Còn giả bộ! mày cho là chỉ cần giả vộ vôtội là được sao ? Mày cho là Lâm Diệu Nguyệt tao là con nhóc ba tuổidễ bị lừa sao!” lâm Diệu Nguyệt tức giận mắng .

“Tôi làm gì ?” Nghiêm Tử Dung trấn định hỏi ,trong lòng có chút buồn cười .

“Còn dám nói ! Tao cảnh cáo mày , sau này khôngđược tiếp tục dùng thủ đoạn mê hoặc giảng viên Tô , nếu không …”

“Tô …” Nghiêm Tử Dung nghĩ ngĩ trong đầu , độtnhiên có chút giật mình “Cậu thích anh ta?” A ! Thì ra là ghen tỵ nênquấy phá .

“Mày …” Sắc mặt Lâm Diệu Nguyệt cứng đờ , nhấtthời nghẹn lời , trên mặt hiện lên băn khoăn khó xử .

“Mẹ nó chứ! Mày nói cái rắm gì” Hứa Văn Thụcngười hầu Lâm Diệu Nguyệt lập tức không hiền lành động người mắng .

“Đúng ! Mày chỉ cần nhớ rõ , sau này đừngđụng vào giảng viên Tô nữa , chúng ta sẽ hảo tâm tha cho mày mộtmạng” Cá tính cũng không điềm đạm nho nhã Trần Tĩnh , đi theo quẳngxuống một lời độc ác.

Nghiêm Tử Dung nhìn ba nữ sinh trước mắt lớntuổi hơn so với mình , rõ ràng biết biểu tình trên mặt mấy người đóđại biểu cho cái gì .

“Mấy người tìm lộn người rồi” Cô nhạt giọngnói , không có ý định sẽ gây lộn với mấy người , làm bộ chạy lấyngười .

“Mày nói nhiều lời làm gì ? Rốt cuộc mày cóđem lời nói của chúng tao nghe vào không ?” Lâm Diệu Nguyệt xấu hổquá hóa khùng đi đến trước muốn đẩy cô một phen , nhưng không ngờ bịcô tránh được , trong lòng lại càng tức giận .

Nghiêm Tử Dung tránh tay Lâm Diệu Nguyệt độtnhiên đẩy tới , quay đầu bỏ lại câu nói “Tôi đối với Tô Dục Tín mộtchút hứng thú cũng không có” Nói xong người đã đi tới cửa phòng học, sau đó biến mất không thấy bóng dáng .

Lưu lại ba người giận không chỗ phát tiết trừngto mắt trong phòng học.

***

Một tuần sau , chuông vào học tiết thứ ba vừavang lên , ở một góc tường khuất của học viện nữ sinh Hoa Hân , độtnhiên xuất hiện một bóng người

Nghiêm Tử Dung nhìn từơng cao ngất , biết cho dùnơi này là một góc khuất nhất ở vườn trường nhưng là tường vây điđường cái sôi nổi bên ngoài , cho nên chỉ cần cô có thể bay nhanh quatừng là có thể nhanh chóng ẩn vào trong đám người , không sợ bị bảovệ của trường nhìn thấy cô kiễng chân cố gắng mà bị bắt tại đươngtrường.

Cô thừa lúc loạn mang theo ba lô khoác sau lưng ,chịu phận bất hạnh bắt đầu tìm kiếm mặt tường dễ leo , trong lòngnghĩ tới chuyện một tuần nay bị Lâm Diệu Nguyệt quấy rối .

Nghiêm Tử Dung cũng không rõ ánh mắt khácthường của giảng viên số học Tô Dục Tín đối với cô là vì sự thôngminh tài trí của cô , hay là vì nguyên nhân khác , nhưng hành vi củaanh lại khiến Lâm Diệu Nguyệt đối với cô cực kỳ bất mãn , vì thếmột tuần này , Lâm Diệu Nguyệt thừa dịp thiên thời địa lợi cùng lớp, thỉnh thoàng tìm cô gây phiền toái , khiến cô chịu không nổi quấynhiễu , đuổi cũng không đi , mà thời gian thanh tĩnh ở trường cũnghầu như không còn .

Hôm nay , trước khi chuông vào học vang lên , LâmDiệu Nguyệt đột nhiên bị người khác ngăn lại nên tạm thời không đemlực chú ý đặt trên người cô , Nghiêm Tử Dung quyết định tiết tiếptheo , chuồn đi cầu sự yên tĩnh , vì thế cô thừa lúc loạn lạc trongphòng học , hoàn toàn không chú ý tới đôi mắt tính kế sau lưng .

Nghiêm Tử Dung dựa vào thân thủ mười năm rènluyện , thuận lợi lên tường cao .

Mặt cô không hồng , hơi thở không gấp đứng ởtrên tường cao cúi xuống nhìn khoảng cách có một đoạn với mặt đất ,trấn tĩnh tâm , hai tay cô giơ lên cao , giống như một tuyển thủ thểthao nhảy xuống , lộn mèo một cái giữa không trung , cuối cùng hoàntoàn đứng ở trên mặt đất ngoài tường vây .

Nghiêm Tử Dung thả lỏng cơ thể căng thẳng , độtnhiên cảm thấy tâm tình buồn bực đã qua tám chín phần mười , côthoải mái bước đi về phía khúc quanh của tường vậy nhưng đột nhiênxuất hiện mất bóng người cao lớn .

“Cô chính là Nghiêm Tử Dung?” Người đàn ông cầmđầu khẩu khí không tốt hỏi .

“Là tôi.” Nghiêm Tử Dung nhìn thấy người đếntuyệt đối không phải người lương thiện , trả lời . “Có chuyện gì sao?”

“Vốn là không có chuyện gì , nhưng có ngườinhìn cô không vừa mắt , muốn chúng tôi giáo huấn cô một phen” Ngườiđàn ông cầm đầu nói .

Người đàn ông bên cạnh ngậm thuốc lá , diệnmaọ bỉ ổi “phi” một tiếng “A Hổ , còn nói lời vô nghĩa với nói làmgì , bắt nó lại trước rồi nói sau!” Hắn khinh thường liếc mắt nhìnNghiêm Tử Dung một cái , nghĩ thầm chẳng qua chỉ là một nữ sinh nhỏ, có cần phải xuất động nhiều như vậy không ? Thất sự là chuyện béxé ra to .

“Chờ một chút , tôi đắc tội với mấy người sao?” Nghiêm Tử Dung cảnh giác hỏi , nhìn mấy người có ý xấu trước mặt.

“Cô không đắc tội với chúng tôi , chẳng qua làcô đăct tội với đại tiểu thư chúng tôi , cho nên tôi nghĩ cô không nênchống lại , ngoan ngoãn theo chúng tôi đi” Người tên A Hổ đáp , đi từngbước về phía trước.

Suy nghĩ Nghiêm Tử Dung vừa động , lập tức đoánra đây là sắp xếp của Lâm Diệu Nguyệt , trong lòng càng thêm cảnhgiác , cũng có chút oán hận mình dễ kích động , dễ dàng bị LâmDiệu Nguyệt bức ra khỏi phạm vi trường học mà rơi vào bẫy rập cô tađặt ra , nghĩ đến Lâm Diệu Nguyệt hẳn là biết người đưa đón cô mỗingày đều có tài , mới có thể nghĩ ra phương pháp này . Xem ra suy nghĩcủa mình còn chưa đủ kín đáo , đáng phải kiếm điểm .

“Các ngươi muốn thế nào ? Đánh tôi một trận?”Hai mắt Nghiêm Tử Dung cảnh giác nhìn năm tên đàn ông đứng vây quanh cô.

“Đại tiểu thư giao cho chúng ta phải hảo hảo ‘yêuthương’ cô , hoàn hảo bộ dạng cũng không có trở ngại , miễn cưỡng chohuynh đệ chúng tao hứng trí!” Một tê dâm ô nói xong muốn đưa tay xoagương mặt cô .

“Cặn bã!” Nghiêm Tử Dung nghiến răng tránh khỏi, linh hoạt trái khỏi cẩu trảo .

“Ngươi nói cái gì ?” Tên đàn ông kia sửng sốt ,lập tức giơ tay lên vung đến mặt cô .

Nghiêm Tử Dung nhanh chóng lui từng bước tránhbàn tay mười phần bạo lực kia , khí giận hiện lên trong lòng . Chẳngqua chỉ là một chuyện nhỏ , thật không ngờ Lâm Diệu Nguyệt ngoan độcmuốn hạ sát thủ với cô , cô mạnh mẽ giơ chân đá vào mặt một tên đànông khác , khiến hắn khóc thét một tiếng .

“Mày muốn chết ! Các huynh đệ , bắt lấy nó!Dám đá tao , hôm nay tao muốn nó sống không bằng chết!”

Hai tên lập tức tiến lên muốn bắt lấy cánh taycô , lại bị Nghiêm Tử Dung đạp lộn về sau tránh thoát .

“Kêu Lâm Diệu Nguyệt ra đây , tôi sẽ giải quyếtchuyện này với cô ta”

“Mày sẽ mặt gặp của đại tiểu thư , chờ chúngta bắt được mày !”

Liên tục thất thủ , khiến tự tôn đàn ông bịtổn thương , lúc này năm người quyết định bắt được giáo huấn NghiêmTử Dung một phen rồi nói sau .

Bị tấn công liên tiếp khiến người chưa có kinhnghiệm thực chiến như Nghiêm Tử Dung ứng phó có chút bối rối , côvừa đánh vừa di chuyển về khúc quanh phía trước , tính lợi dụng chỗsẽ để phân tán lực chú ý của đám người công kích mình , sau đóthừa cơ chạy trốn .

Vừa mới chuyển qua góc tường , bả vai Nghiêm TửDung ngay lập tức phân tâm bị một chưởng đánh tới , đau nhức khiến côngã nhào trên đất , cô không để ý đến đau đớn lộn về phía trước vàicái , phòng bị những người đó thừa cơ bắt lấy , mới nhảy dựng từtrên đất lên .

Cô còn chưa đứng vững đã bị năm trên đàn ôngbức cho lui về sau từng bước , khóe mắt nhìn thấy mình đã đứng ởbên cạnh đường dành cho người đi bộ .

Giữa sự khẩn cấp , lực chú ý của Nghiêm TửDung chỉ dừng ở trên người mấy tên dữ tợntrước mắt , hoàn toàn không chú ý cách đó không xa Lâm Diệu Nguyệtđang mang theo vài người đi thẳng đến .

Đột nhiên , Nghiêm Tử Dung khó khăn lắm mớitránh thoát được động tác bắt của một người , trong tai lại nghethấy một tiếng kêu ngoan độc .

“Đi chết đi!”

Cảm giác thân mình bị người dùng lực đẩy ,Nghiêm Tử Dung không tự chủ được ngã xuống đường giành cho người đibộ , sau đó một trận đau nhức đánh úp tới .

Trên đường đám người chỉ nghe thấy một tiêngphanh xe bén nhọn gọn gàng , sau đó một thân thể cao gầy mềm mại bịđâm bắn lên cao , trên không trung tạo thành đường pa ra bôn rơi thẳngxuống giữa đường cái , thân thể bất động im lìm nhanh chóng tràn ramáu tươi đỏ rực .

Tiếng phanh xe vang lên kèm theo tiếng người điđường thét lên chói tai , giao thông lập tức lộn xộn , mà người khởixướng tạo ra sự cố ngoài ý muốn này đã sớm được bọn lâu la che chởchạy mất …

***

Nghiêm Tử Dung từ từ mở mắt ra , ký ức cuốicùng trước khi mất đi ý thức là toàn thân đau nhức , lúc này cảmgiác đã trôi đi vô tung , chỉ cảm thấy giống như sau một giấc ngủ ngon, thể xác và tinh thần khoan khoái vô cùng .

Cô phát hiện bản thân đang nằm nằm ở trên mộtcái giường cổ kính . Cảm thấy kì lạ , trở mình ngồi dậy , cô mở tomắt cẩn thận đánh giác lại hoàn cảnh chung quanh , cảm giác kỳ lạlại càng tăng thêm vài phần .

Giường cô nằm là một gốc cây đại thụ đủ màusắc , còn bên phải cô cách đó không xa lại có một cái cầu nhỏ , bêntrái còn lại là một vùng xanh mướt , trên đó có đủ loại kỳ hoa dịthảo cô chưa từng thấy qua , hồ điệp nhẹ nhàng bay lượn , từng đámmây trên đầu cô thì trôi bông bềnh.

Tất cả chuyện này khiến cô có cảm giác nhưmình đang ở trong một đình viên bày trí kiểu cổ , khiến cô cảm thấykỳ lạ khó hiểu .

Ông trời , đây rốt cuộc là đâu? Chẳng lẽ trướcmắt là ảo giác ? Còn cô đã chết ?

“Đây là chỗ ta ở , còn chưa thể gọi là đãchết”

Sau lưng Nghiêm Tử Dung đột nhiên vang lên mộttiếng trả lời suy nghĩ của cô , giọng nói thanh thúy ngọt ngào ,khiến người khác nghe có một cảm giác khoan khoái , cô kinh ngạc quayđầu lại nhìn , ngay lập tức ngây dại .

Là một cổ nhân!

Trên đầu búi tóc kiểu quả đào , cột bằng haidải ruy băng , thân mặc đồ nhiều màu sắc , tay áo dài rộng thùngthình , váy lụa buông xuống , chân đi giày thêu , hiển nhiên như thểtrang phục cổ của nha đầu Nghiêm Tử Dung xem qua trong TV , mà lúc nàynha đầu kia đang bày ra nụ cười ngọt ngào nhìn cô .

“Cô là ai ? Đây là chỗ nào ?”

“Ta gọi là Khiết Nhi , nơi này là chỗ ta ở .’Khiết Nhi cười trả lời.

“Vì sao tôi lại ở đây ? Là tôi … bị ốm sao ? Côlà hộ sĩ?” Nghiêm Tử Dung nghi hoặc hỏi xong lập tức phủ định suyđoán trong lòng mình . Không đúng ! Sao lại có hộ sĩ mặc trang phụccổ chứ!

“À …ừm … việc này có chút khó nói , nhưng tasẽ tận lực cẩn thận ăn nói cho rõ ràng.” Khiết nhi đột nhiên lộ vẻxấu hổ .

“Cô nói đi” Nghiêm Tử Dung hoài nghi nhìn nàng .

“À , sự tình là như vậy .” Khiết Nhi chột dạliếc mắt dò xét Nghiêm Tử Dung một cái , mới nói tiếp “Ta vốn làTổng Tử sứ giả do Tống Tử nương nương phái xuống , ngày thường phụ tráchbàn giao nơi sinh ra của những đứa trẻ mới ra đời .” Nàng lại trộmliếc mắt dò xét Nghiêm Tử Dung một cái , trên mặt hiện lên vẻ vôcùng xấu hổ . ‘Nhưng mà … Hơn mười ngày trước ta tiễn ngươi xuống thìkhông ngờ là lại bị nhầm cùng với một đứa trẻ mới ra đời , cho nênhiện tại ngươi mới ở chỗ này.” Nói xong đầu của nàng đã rủ xuốngđến trước ngực , hai tay xoắn lại lắc lắc .

“Ý của cô nói là tôi đã chết rồi , mà ở đâylà … thiên đường ?” Nghiêm Tử Dung khó hiểu chau mày lại .

“Không , không , à …” Khiết Nhi tràn đầy hổ thẹn, không có cách nào , lại trộm liếc mắt dò xét Nghiêm Tử Dung mộtcái , dứt khoát ngồi xuống , bắt đầu bứt tóc tự kiểm điểm , miệngthan thở “Dù sao cũng không thể nói là vì ta phạm lỗi , hại ngươicùng nàng ta hai người chỉ có thể sống đến mười bảy tuổi , hơn nữalại .. còn…”

“Còn như thế nào ?” Tai Nghiêm Tử Dung đã sớmnghe được rõ ràng , ngay lập tức híp mắt lại , nghiêm khắc hỏi .

“Hơn nữa vận mệnh còn bếp bênh vô cùng!” KhiếtNhi bị cô làm giật mình , lập tức buột miệng nói ra .

“Cho nên tôi đã chết rồi!” Cuối cùng cũng hiểurõ , Nghiêm Tử Dung tức thì thấy thoải mái không ít . Dù sao từtrước tới nay , con người chết sớm hay chết muội cũng đều khó thoátkhỏi cái chết , nếu đã chết rồi cũng không tính toán làm gì . Nghĩvậy , sắc mặt của cô cũng trầm tĩnh lại .

“Không phải như thế !” Khiết Nhi quát to mộttiếng “Ngươi vẫn có thể tiếp tục sống , hơn nữa còn sống rất lâunữa cơ ! Chỉ là … chỉ là …” Nàng đột nhiên lại ngập ngừng ấp úng.

“Chỉ là cái gì ?” Nghiêm Tử Dung không vui nhìntiểu nha đầu mỗi lần nói chỉ nói một nửa này . “Này ! Cô vì saokhông dứt khoát nói một lần cho xong , nhiều lời như vậy , có thấyphiền không chứ! thẳng thắn chút được không ?” Cho dù cô có tính kiênnhẫn lớn đi nữa cũng bại toàn bộ trên tay nàng ta .

“Được rồi ! Chỉ cần ngươi chịu cùng Cốc ThiếuĐình đổi chỗ , là có thể tiếp tục sống , Nhưng hai thân phận hoàncảnh của các ngươi sẽ hoàn toàn khác nhau.” Khiết Nhi một lời nóihết .

“Hả ?”Có nói nhầm không vậy ! Như thế nào làkhác nhau ?” Tia sáng trong mắt Nghiêm Tử Dung bắn thẳng đến .

“À … thời đại khác nhau.” Khiết Nhi nói hơiquanh co .

“Hả ! Thời đại gì ?” Nghiêm Tử Dung nhướn mày .

‘Đường .. Đường triều …’

“Đường triều ngươi nói không là nơi ta đọc trongsách lịch sử chứ ?”

“À … Đúng vậy đấy!” Khiết Nhi nhỏ giọng trảlời .

“Ngươi là do lầm lẫn đáng lý nên đem ta đặt ởĐường triều cùng một người sinh ra ở thế kỷ 20, sau đó bây giờ chỉcó cách quay lại mới có thể tiếp tục sống , nếu không ta và cô taxem như là chết sao ?” Nghiêm Tử Dung hỏi những câu the thé , giữa lôngmày đã thoáng hiện lên vẻ tức giận . Đây là cái loại ô long tống tửgì , lại đem hai người ởhai nơi xa như vậy lầm lẫn ?!

“À … Đại khái là đúng như thế” Khiết Nhi gậtgật đầu .

“Vậy … nếu ta không chịu đi ?” Nghiêm Tử Dung néngiận , hỏi tiếp .

“Chúng ta đành phải cho ngươi đầu thai lần nữa ,nhưng mà ngươi yên tâm , lần này chúng ta sẽ an bài ngươi ở trong mộtgia đình tốt , như vậy những gì ngươi nên có hết thảy đều có đầyđủ.” Khiết Nhi vội vàng giải thích cũng cực lực cam đoan .

“Ở thế kỷ 20 ?” Nghiêm Tử Dung có chút hoàinghi hỏi .

‘Đương nhiên không phải , ngươi vốn là ngươi nênsinh ra ở Đường triều , cho dù đầu thai một lần nữa cũng là ở Đườngtriều .”

“Cái gì ?!” Nghiêm Tử Dung phát hiện cá tínhbình tĩnh mình dưỡng thành mười năm nay đã biến mất không thấy tămhơi , cô hít sâu một hơi , nhưng vẫn kìm không được chửi ầm lên . “Ngươingu hay sao ? Ngươi nói nhiều như vậy , cuối cùng ta vẫn phải đếnĐường triều , vì sao ta phải ngoan ngoãn nghe lời ngươi ? Nói cho ngươibiết , ta là người thế kỷ 20 , ta không tới cái triều đại lạc hậukia , ngươi đừng hòng !”

Khiết Nhi sợ tới mức lui lại phía sau mấy bước, mở miệng từ xa “Nhưng mà ngươi chỉ có thể chọn một giữa hai ngườinày . Ngươi thực sự không thể quay về thế kỷ 20!”

“Vì sao ?” Nghiêm Tử Dung phát tiết hết lửagiận lại khôi phục bình tĩnh , ánh mắt lạnh như băng , khẩu khí khôngvui hỏi .

“Bởi vì sai sót , cho nên ngươi ở thế kỷ 20nhất định sống không quá mười tám tuổi , cho dù chúng ta châm chướccho ngươi trở về , không quá mấy năm sau , ngươi vẫn sẽ chết do bị ámsát , vô dụng như nhau.”

“Tại sao lại vậy ?” Cô không tin !

“Nếu chúng ta cho ngươi trở về , ngươi sẽ tỉnhlại và nhớ ra người đã đẩy ngươi , hại ngươi xảy ra tai nạn xe , mộtkhi ngươi hồi phục tâm tính sẽ đại biến , áp dụng thủ đoạn trả thù, từ đó về sau kết thành thù hận với đối phương , chẳng bao lâu sau ,ngươi sẽ chết trên tay sát thủ do đối phương phái tới .”

‘Là như vậy sao ?” Nghiêm Tử Dung khiếp sợ nghe ,nhưng cũng không thể phủ nhân có khả năng này xảy ra .

“Cho nên , nếu ngươi chịu đi Đường triều , ngươicó thể có một cuộc sống mới một lần nữa , cũng không cần tiếp tụcchịu sự khống chế của Nghiêm Siêu.” Khiết Nhi tiếp tục khuyên bảo .

Tâm Nghiêm Tử Dung có chút động , nhưng tronglòng vẫn có rất nhiều nghi vấn .

“Vậy cô gái vốn nên đi đến thế kỷ 20 kia ,chẳng phải là sẽ thay tôi chịu sự khống chế của Nghiêm Siêu?”

“Đương nhiên sẽ không , sau khi hai người đổi chỗ, vận mệnh của cô ta cũng sẽ thay đổi , tình huống tuyệt đối khácbiệt” Khiết Nhi nhanh chóng giải thích .

Nghiêm Tử Dung nhìn thấy ánh mắt Khiết Nhi cóchút sáng lên , trong lòng vẫn còn hoài nghi .

“Thật sự ?” Nhìn ánh mắt đối phương hình nhưcó chút lảng tránh , Nghiêm Tử Dung cảm thất tình hình thực tế xemra không đơn giản .

“Thật sự , thật sự” Khiết Nhi gật đầu như bămtỏi , sau đó nàng cẩn thận hỏi “Vậy ngươi quyết định muốn đi sao ?”

“Chờ một chút , ta hỏi ngươi trước , ngươi nóita phải đổi chỗ với người khác , nhưng ngươi có nghĩ tới hay không ,bộ dạng hiện tại của ta tới Đường triều , ai còn nhận ra ta đượcchứ ? Người nhà người phải đổi chỗ kia chẳng phải sẽ bị hù chếtsao !” Có nhiều điểm đáng ngờ lắm .

“Ai , đương nhiên không phải rồi ! Hiện tại ngươichỉ tồn tại ở trạng thái hồn phách , không phải thân thể thật , chonên khi ngươi trở lại Đường triều thì ngoại hình cũng không phải nhưbây giờ , ngươi hiểu không ? Đây chính là thân phận hoàn cảnh khác nhaumà ta nói lúc trước .”

“Nói đơn giản chính là Tá thi hoàn hôn !” NghiêmTử Dung nhướn cao mày .

“Ngươi muốn nói như vậy cũng được!” Khiết Nhisau khi gật đầu , đột nhiên lắc đầu . “Không , không , không phải nhưthế , nương nương nói thân thể kia vốn là của ngươi , chỉ là bên trong… à … trang phục khác thôi.” Thần sắc của nầng có chút hoang mang .

Nghiêm Tử Dung khó có mà tin nhìn lên Khiết Nhiđang nói năng lộn xộn , cô nhịn không được mở miệng hỏi : “Này ! Sưphụ ngươi là ai ? Sao có thể dạy dỗ một tống tử sứ gia mơ hồ đầnđộn như ngươi?”

Khiết Nhi nghe vậy , trên mặt đột nhiên hiện lênthần sắc xấu hổ . “À , kì thực ta vốn là không đủ tư cách , nhưngnương nương thông cảm cho ta .. khụ … trước đây ta có chút thiếu sót ,cho nên hãy để ta đảm nhiệm công việc này … À , nhưng mà , ta đã thựcsự nghiêm túc làm việc , thật sự !”

Nghiêm Tử Dung nhìn thấy bộ dạng nàng ngậpngừng ấp úng , trong đầu đột nhiênlóe lên linh quang “Khiết Nhi , chuyệnlần này không phải là nhiệm vụ đầu tiên ngươi nhận đấy chứ ?” Nàngkhông cần tang chứng vật chứng a lên .

“À , đươngnhiên không phải .” Khiết Nhi lập tức phản bác ‘Là , lần thứ hai”

Nghiêm Tử Dung vừa muốn than một tiếng , lậptức lại bị câu tiếp theo của nàng làm cho kinh sợ , mãi một lúc lâusau mới hồi phục , nhịn không được thầm than trong lòng “Người ta nóivào bệnh viện ngàn vạn lần không nên đụng phải bác sĩ thực tập ,mình hay rồi , gặp ngay phải bác sĩ thực tập học năm nhất ngay cả tưcách ra trường cũng không đủ!” Cô thì thào lẩm bẩm .

“Ngươi làm sao vậy ?” Khiết Nhi khó hiểu đưa taykhua trước mặt cô .

Nghiêm Tử Dung không để ý tới động tác nhỏ củanàng , vẫn còn đang cân nhắc . Dù sao chiều theo tình hình hiện tại,mình tuyệt đối không thể tiếp tục quay về thế kỷ 20 , mà kỳ thựccô cũng không tình nguyện làm như vậy , nhất là khi trước đó mìnhđang nghĩ tới làm thế nào để giải trừ một ít sự khống chế củaNghiêm Siêu đối với cô , như thế rất tốt , cũng không cần suy nghĩ ,trực tiếp bỏ chạy khỏi thế kỷ 20 , xem như hoàn toàn giải quyếtchuyện này , dù sao cô cũng không phải là ở lâu nên mến nơi đó , khôngbằng thuận theo tình thế , đến cổ đại làm lại lần nữa .

Nghĩ vậy , Nghiêm Tử Dung lộ ra vẻ tính kế ,nhìn chằm chằm khuôn mặt non nớt của người “học việc” trước mặt này, tính toán hảo hảo “bàn” một ít điều kiện có lợi cho mình vớinầng , sau đó nói cho nàng biết mình cố nén tự nguyện đến Đườngtriều .

Khiết Nhi mơ hồi nhìn Nghiêm Tử Dung đột nhiênchuyển sang ánh mắt quỷ dị , trong lòng có điềm báo không may hiệnlên , nàng có tật giật mình nghĩ , cô ta không phải nhìn ra cái gìchứ ?

Nhìn thấy Khiết Nhi hiện lên vẻ cảnh giác ,Nghiêm Tử Dung tính giải trừ vẻ cảnh giác của nàng ta trước sau đó từtừ tranh thủ chút quyền lợi của mình .

“Khiết Nhi , ngươi có thể nói cho ta biết bìnhthường ngươi ở đây làm những chuyện gì không ? Còn nữa , mấy hoa cỏnày trước giờ ta chưa từng nhìn thấy , ngươi có thể nói cho ta biếtkhông ?”

Khiết Nhi nhất thời ngây dại , ngàn nghĩ vạnsuy cũng không ngờ Nghiêm Tử Dung lại hỏi nàng điều này . “Hả … ngươi”

Nhãn cầu Nghiêm Tử Dung vừa chuyển “Không thểnói sao ? Không sao , nếu không ngươi nói cho ta biết trước , nếu ta đápứng cô đến Đường triều , thân phận ta là gì ? Điều này có thể nóicho ta biết chứ !”

“Két?” Khiết Nhi nhìn ánh mắt Nghiêm Tử Dungbiến đổi , cảm giác ánh mắt của cô có vẻ gian gian , nhưng cô yêu cầuvấn đề này , nàng có thể thành thật đáp “Ừm , ta chỉ có thể nóicho ngươi biết , ngươi ở Đường triều , phụ mẫu đều mất , chỉ có mộtđệ đệ … ngoài hắn ra , có thể phải nhờ vào chính ngươi’ Nói xongnầng trộm lè lưỡi .

Nghiêm Tử Dung khẽ nhấc miệng . Đáng khóc rồiđấy ! Còn thảm hơn so với ở thế kỷ 20 , đây đến cùng là dạng gì đây!

“Tình hình như thế không phải là bởi vì sailầm của ngươi tạo thành sao ?!” Cô hoài nghi kiêm bức cung nhìn chằmchằm người trước mặt .

“Đúng a!” Khiết Nhi lập tức hổ thẹn cúi đầu .

Quả nhiên ! Xem ra cô thế nào cũng phải tranhthủ chút bảo đảm ổn thỏa để đến Đường triều khá hơn mới được ,nếu không vừa đến rồi , chẳng phải là mỗi ngày kêu trời không thấu ,kêu đất chẳng nghe sao .

“Khiết Nhi a ! Ta đây có thể hỏi lại ngươi mộtviệc không ?” Nghiêm Tử Dung lộ ra bộ mặt gian thương , tính toán bắtđầu lợi dùng sự hổ thẹn của Khiết Nhi để toan tính cho chính mìnhtranh thủ chút ưu đãi .

“Hả …” Nhìn thấy khuôn mặt quang minh chính đạilộ ra vẻ toan tính của Nghiêm Tử Dung trong lòng Khiết Nhi không kìmđược lo lắng …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.