Nhiệt kế điện tử bíp một cái trên trán Tạ Văn Tinh, nhìn số trên đó, Quan Hạc mở miệng: "Ba tám độ năm, cậu sốt bao lâu rồi?" 
"Không biết nữa, lúc tối bắt đầu quay quay. Nhà anh có thuốc hạ sốt không?" 
"Cậu sốt cao rồi, đi bệnh viện." 
"Đã trễ thế này..." Tạ Văn Tinh định nói uống thuốc rồi ngủ một giấc là được, trong lòng cậu bỗng sáng ra: "Anh đưa tôi?" 
Đến bệnh viện, Quan Hạc cho cậu khám cấp cứu, đêm nay cũng không có nhiều người khám cấp cứu, trước Tạ Văn Tinh chỉ có một cô bé. Đến phiên Tạ Văn Tinh vào phòng khám, bác sĩ kiểm tra đơn giản cho cậu. 
Có đơn thuốc rồi, Tạ Văn Tinh đưa tay định lấy thuốc, Quan Hạc đã nhanh tay lấy từ tay dược sĩ. 
Bác sĩ thấy thế nói: "Đã sốt như thế, còn muốn tự mình lấy thuốc?" 
Tạ Văn Tinh ngượng ngùng cười cười. 
Đêm đó sau khi uống thuốc xong Tạ Văn Tinh ngủ rất say. Hôm sau tỉnh lại, dì Tống phụ trách ba bữa đã nghỉ xong. Sau khi ăn cơm tối, Tạ Văn Tinh lên tầng. Cũng không lâu lắm, cửa chính có tiếng nói. 
Dì tống cười chào hỏi người đàn ông đi ra thang máy: "Tiên sinh đã về rồi." 
Quan Hạc đáp lại, anh nhìn một vòng: "Tiểu Tạ đâu?" 
"Tạ tiên sinh ăn cơm tối xong đã lên lầu rồi." 
"Em ấy sốt thế nào?" 
"Không rõ lắm, mà nhìn qua thì cũng không có gì đáng ngại, chính cậu ấy cũng nói thấy đỡ hơn rồi." 
Sau khi lên lầu, Quan Hạc gõ cửa phòng Tạ Văn Tinh, người trong phòng nói cửa không khóa, Quan Hạc đẩy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hon-anh-mot-cai/203107/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.