Mãi đến lúc Tạ Văn Tinh để điện thoại xuống, Thời Gian mới ép hỏi: "Nói, chuyện giữa cậu và Quan Hạc là sao?" 
Tạ Văn Tinh kiên trì: "Quan hệ bạn học văn minh hữu ái?" 
"Cậu coi tôi là thằng ngu sao? Có bạn học văn minh hữu ái nào mà lại đi giúp đến tận cái mức này?" 
"..." 
"Cậu rất đáng ngờ, hôm chơi nổ kim hoa tôi đã thấy lạ rồi, cậu đang ngốc nghếch khen ngợi nhan sắc của anh ta." 
"..." Tạ Văn Tinh thở dài một hơi: "Tôi với anh ấy kết hôn rồi." 
Lần này người im lặng biến thành Thời Gian, Tạ Văn Tinh thấy hắn không nói câu nào, cẩn thận hỏi: "Cậu cảm thấy... Tôi và anh ấy thế nào?" 
Thời Gian được coi như là người bạn đầu tiên biết được mối quan hệ giữa cậu và Quan Hạc, Tạ Văn Tinh khó lòng nào mà bình tĩnh được. 
"Cậu muốn nghe nói thật hay nói dối?" 
"Nói thật." 
"Quan hệ hôn nhân mặt ngoài thôi." 
"..." 
"Cậu bị sao thế? Đùng một phát cong?" Thời Gian còn chưa phục hồi lại từ hai chữ kết hôn, câu hỏi cứ thế tuôn ra liên tục: "Chẳng phải cậu thích con gái đó sao? Cậu và anh ta có quan hệ với nhau từ bao giờ? Kết hôn? Kì thực cậu mới biết anh ta được có nửa năm thôi đúng không?" 
"Thực ra thì anh ấy chính là, là cô gái đó đó," Tạ Văn Tinh ho khan một tiếng, bổ sung: "Ảnh là bạn trai cũ của tôi." 
Sấm sét bổ vào đầu cũng chỉ đến thế thôi, Thời Gian trợn mắt: "Gương vỡ lại lành? Cái đệch, tôi muốn rút lại câu quan hệ hôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hon-anh-mot-cai/1306732/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.