"Sao vậy?"
Quan Hạc nhìn cậu, đôi chân đang bước đi có làm thế nào cũng không bước được nữa.
Đưa tay nâng mặt Tạ Văn Tinh lên, chỉ thấy nước mắt lấp lánh nơi hốc mắt Tạ Văn Tinh, không nhiều, chỉ có một xíu, làm Quan Hạc không biết nên dùng thái độ nào để đối xử với cậu.
"Sao lại... Khổ sở như thế?"
Ngay cả giọng nói cũng trở nên mềm nhẹ.
Tạ Văn Tinh thuộc loại dù có say nhưng vẫn chưa mất hết lí trí, cậu nhận ra hành động của mình quá mất mặt, cậu bỗng nhiên đưa tay che chặt lấy đôi mắt.
Chỉ còn lại chóp mũi cùng đôi môi khẽ run. Thái độ của Quan Hạc dịu dàng chọc trúng nỗi đau trong lòng cậu, cậu không thấy khá... Trái lại... Lại càng khổ sở hơn.
Mu bàn tay truyền đến nhiệt độ của một đôi tay khác.
"Đừng che mắt lại, có thể có vi khuẩn." Tay Tạ Văn Tinh bị từ từ kéo ra, Quan Hạc không dùng quá nhiều sức mạnh. Chờ đến khi Tạ Văn Tinh nhìn thấy ánh sáng lần nữa, người kia nhìn cậu mà cong cong khóe môi: "Khóc mà cũng rất đẹp."
"..."
"Đến cùng thì em nghĩ gì vậy? Có những lúc anh cảm thấy em cũng thích anh, nhưng tất cả những chuyện em làm đều không có ý này."
Tạ Văn Tinh nhỏ giọng nói: "Thích anh mà."
Ý cười trên khuôn mặt của Quan Hạc vẫn không giảm: "Bây giờ em gặp ai cũng sẽ nói thích thôi."
Tạ Văn Tinh khẽ cau mày.
Ngón tay lành lạnh chạm vào giữa đôi lông mày Tạ Văn Tinh, Quan Hạc vuốt phẳng đôi mày đang nhíu của cậu: "Để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hon-anh-mot-cai/1306730/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.