Anh vừa nói thế, Tạ Văn Tinh khựng lại. 
Cậu nhìn bóng lưng Quan Hạc mở cửa ra ngoài, trái tim đập nhanh chưa từng có. 
"Ngắm sao?" Thời Gian không nhận ra được thâm ý trong đó, mà quay ra cảm thán một câu: "Sở thích này thật là văn nghệ." 
Lúc tháo dây an toàn vẫn thấy Tạ Văn Tinh ngồi im không nhúc nhích, Thời Gian ồ một tiếng: "Tiểu Tạ, sao cậu còn chưa xuống?" 
"Tôi xuống giờ đây." 
Tạ Văn Tinh nói, có chút không yên lòng mở cửa xe ra. 
Thời Gian hết chuyện để nói: "Tôi đột nhiên phát hiện, trong chữ của cậu có một chữ sao." 
Tạ Văn Tinh giật mình trong lòng: "Sao thế?" 
Tời Gian: "Không sao, chẳng phải giám đốc nói thích ngắm sao hay sao, thật trùng hợp." 
Tần Phi Văn thở phào: "Thật là trùng hợp." 
Lục Dao Dao bao cả quán bar từ trước, lúc ngồi trên ghế dài, Tạ Văn Tinh vẫn sát cánh cùng đám Thời Gian, chờ cậu phản ứng lại, cậu và Quan Hạc đã tách ra rồi. 
Nhìn lại, người ngồi bên kia đều là quản lý cấp cao của Lam Kình, Lục Dao Dao và Tô Mộc... 
Tạ Văn Tinh chẳng có lí do nào để qua, chỉ có thể ngồi lại cùng đám Thời Gian. Sau khi yên vị, trong đầu cậu vẫn cứ quanh quẩn mấy câu nó của Quan Hạc. 
Một chai rượu để đối diện ghế dài, còn trên bàn thì la liệt đủ loại rượu bia, màu sắc săc sỡ. Tạ Văn Tinh cứ ngẩn người mãi, chờ những người khác gọi, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn phút chốc. 
Thời Gian thắc mắc: "Tiểu Tạ, sao cậu cứ sững người mãi thế?" 
Tạ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hon-anh-mot-cai/1306728/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.