Gần Học viện Mỹ thuật Trung ương có một quán cơm nhỏ, trên ô cửa sổ kính có dán băng keo đỏ, có thể thấy rõ ràng hai chữ “Thực đơn”. Nhìn qua ô cửa kính có thể nhìn thấy rõ dòng xe chạy không ngừng trên đường.
Có người đang dựa cửa sổ, người nọ không ngồi ngay ngắn, cúi đầu hí hoáy với điện thoại di động một lúc. Cậu mặc áo phông để lộ ra một phần gáy, đường cong lưu loát, khớp nối xương gồ lên, một đoạn dây đen thò ra từ trong cổ áo.
Hứa Thịnh gửi tin nhắn cho Thiệu Trạm xong, ngẩng đầu lên.
Đúng lúc chai rượu của nam sinh đối diện “rầm” một phát nện xuống.
“Suýt chút nữa tôi tưởng mình không đỗ!” Nam sinh đỏ mặt nói.
“Rầm”, chai rượu rơi xuống. Đây là một âm thanh khác.
“Người anh em, tôi cũng thế!” Người tiếp lời là Khang Khải.
Khang Khải ngồi bên cạnh Hứa Thịnh, uống ba chai rượu rồi, bây giờ vô cùng chóng mặt: “Tiếng Anh quá đáng sợ, tôi chỉ thiếu một điểm nữa thì cũng thi rớt thôi…Tôi thật sự không dám tưởng tượng.”
Nhóm sinh viên năm nhất mới vào Đại học tụ họp, trưởng nhóm tổ chức một buổi chào đón tân sinh viên đến Học viện Mỹ thuật Trung ương.
Muốn mượn cơ hội để mọi người đến từ khắp nơi làm quen nhau.
Khang Khải khác chuyên ngành với cậu, đúng hôm có điểm chuẩn tiếng Anh đã gọi điện thoại cho cậu khóc rất lâu. Hứa Thịnh an ủi vài câu, Khang Khải khóc nói: “Đúng rồi, anh mau đưa điện thoại đi, đúng, bạn trai anh đấy, hôm nay nhất định em phải gọi anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hoi-nay-nam-ngoai-de-cuong/1346519/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.