*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. S: Xảy ra chuyện gì vậy? S: Ai làm? Hai câu này khiến Hứa Thịnh có cảm giác muốn đánh nhau, bình thường chuyện gì cậu cũng làm theo ý mình, nếu như bạn bè thật sự gặp khó khăn sẽ lại trở về là một Hứa Thịnh xắn tay áo lên sẵn sàng ra tay. Khang Khải gửi thẳng voice tới: “Không phải, chuyện không như anh nghĩ đâu…” Khang Khải nói tranh vẽ bị màu vẩy vào, ý trên mặt chữ. Trong phòng vẽ có nam sinh bị xô đẩy, lúc xách xô ra ngoài đổi nước vô tình lắc lư, thuốc màu dính trên bút vẽ vẩy mấy đường lên tranh của cậu. “Cậu ấy cũng không phải cố ý, suýt chút nữa đã khóc trước mặt em rồi”, Khang Khải nói, “Cậu ấy biết ngày mai em sẽ tham gia đánh giá. Em cũng độ lượng quá, còn kiên cường lắm nhé. Em cố nén không khóc, có quỷ mới biết một giây nữa thôi nước mắt em mẹ nó muốn ào ra!!!” Khang Khải không làm khó người ta, chỉ nói lần sau cẩn thận một chút, sau đó cố gắng xoay chuyển tình thế, kết quả cứu không nổi bức tranh. Bây giờ thật sự rất muốn khóc. Khang Khải sụp đổ, giọng nói run rẩy: “Bây giờ cuộc thi của em phải dừng ở đây sao?” “Hơn nữa mấy hôm trước cuộc thi hội họa vừa mới thông báo, giám khảo lần này là ngài Dương, ông ấy là giám khảo đặc biệt!” Khang Khải tham gia cuộc thi “Cúp Tinh Hải” trong kỳ nghỉ cũng là vì ngài Dương Minh Tông. Cậu sùng bái ngài Dương đến mức cứ nhắc đến là thao thao bất tuyệt. Ngài Dương là ngọn đèn sáng trên con đường hội họa của cậu, là thần tượng của cậu. Mặc dù “Cúp Tinh Hải” bình chọn tại chỗ, ngài Dương vẫn cảm thấy hứng thú hơn với người giúp cậu sửa tranh là Hứa Thịnh. “Cậu đừng nôn nóng”, Hứa Thịnh nói, “Chụp bức ảnh gửi tôi xem.” Khang Khải chụp ảnh rất nhanh. Trên bức tranh, một vệt nước màu nâu đen quệt qua bức tranh. Ban đầu Khang Khải vẽ một bầu trời xanh tĩnh lặng và rộng lớn, sắc thái vô cùng sạch sẽ gọn gàng, ngay cả bóng mây mờ cũng được tô rất nhạt, nhưng mà nước đọng lại một mảng lớn trên tranh, hơn nửa còn chảy theo chiều dọc xuống phía dưới. Mặc dù nhìn qua đã dùng giấy thấm nước nhưng khắp bầu trời và kiến trúc phía dưới vẫn có dấu vết lau không hết. So với vệt nước thì thứ càng khó xử lý hơn chính là mấy màu sắc rực rỡ trên tranh. Hoàn toàn phá hỏng sắc thái thanh nhã của tổng thể hình ảnh. Phong cách của Khang Khải chính là thoải mái, nhu hòa nhưng vẫn có thể tạo ra được sự so sánh khác biệt, lấy cảnh vật là điểm chính để làm nổi bật lên. Quả thật cậu đã tô điểm rất nhiều màu sắc nhưng nhìn vào tổng thể vẫn bất ngờ. Khang Khải nắm tóc: “Anh có thể qua đây một chuyến không? Em thật sự không dám thú tội, mẹ em cũng không ở đây. Bà ấy lúc này phỏng đoán chắc vẫn còn trên máy bay, cuối tuần dì Vương có hẹn với bà ấy nói là đi du lịch.” Khang Khải nói xong cũng phát hiện lời này mình nói không cho người khác có cơ hội lựa chọn: “Không được, quên mất anh nội trú. Hay là thôi, em thử lại lần nữa vậy, không được thì mai cứ nộp như vậy…” Hứa Thịnh yên lặng một lúc: “Bao giờ hết thời gian nộp tranh?” “Sáng mai.” Bây giờ là chín giờ tối. Hứa Thịnh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này sắc trời đã tối mịt, bác bảo vệ đi tuần tra một vòng xung quanh, lướt đèn pin qua rồi đi sang kiểm tra tòa nhà khác. Thật ra trừ hôm khai giảng ma xui quỷ khiến đi đến kho hàng một lần, sau đó qua phòng vẽ liếc nhìn dì Khang và Khang Khải ra, hơn một năm nay cậu thật sự chưa từng chạm vào bút vẽ nữa. ———–“Mẹ, sau này con sẽ không vẽ nữa. Đến Lục Trung Lâm Giang thì đến Lục Trung Lâm Giang.” Cuộc tranh cãi với Hứa Nhã Bình, sau cuộc điện thoại đó, Hứa Thịnh cúi đầu kết thúc. Hứa Nhã Bình ngơ ngác rất lâu, không nghĩ ra được tại sao cậu đột nhiên nhượng bộ: “Con…nói thật ư? Không cãi nhau với mẹ nữa?” Hứa Nhã Bình thở phào, ngón tay không tự chủ siết chặt, cảm thấy nhiều năm qua bị cuộc sống ép tới không thở nổi, cuối cùng cũng thấy thấp thoáng một tia sáng, đồng thời nghĩ xong lại nói: “Khoảng thời gian gần đây thái độ của mẹ cũng không tốt, con đừng để trong lòng. Năng lực của giáo viên Lâm Giang cũng không tệ, con đồng ý đến Lâm Giang là mẹ yên tâm rồi.”” … Hứa Thịnh ngồi ở mép giường một lúc, cuối cùng cầm điện thoại di động lên đi xuống dưới tầng. S: Chờ. S: Tôi lập tức tới ngay. Khang Khải: Không phải anh ở trường sao? Giờ này, cổng trường anh khóa rồi mà… Hứa Thịnh không trả lời. Cổng chắc chắn là khóa, đừng nói cổng trường, ngay cả cổng ký túc xá cũng khóa hết rồi. Muốn đi ra ngoài chỉ có thể mở cửa sổ tầng một rồi nhảy ra. Hứa Thịnh né được camera và khu vực qua lại của giáo viên, cuối cùng thành thạo chống lên bệ cửa sổ nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Bên ngoài chỉ còn lại ánh đèn đường vẫn còn sáng, cậu lại nhanh chóng leo tường xuống đi ra ngoài, đúng lúc đuổi kịp chuyến xe cuối cùng. Thường ngày sau khi tan học, điểm dừng Lục Trung Lâm Giang gần như sẽ không có ai lên xe, đặc biệt là chuyến cuối cùng. Bác tài vốn định lái đi thẳng, không nghĩ tới đèn xe vừa lia qua trạm dừng thì nơi đó có người ngồi. Thiếu niên ngồi trên lan can ở ven đường, chân dài hơi gập, chạm trên đất. Bác tài dừng xe: “Bạn học, trễ như vậy mới về nhà sao?” Hứa Thịnh bỏ tiền, đi xuống hàng cuối, chuyến xe cuối cùng trống không. Cậu không giải thích không phải là về nhà, mà là mới nhảy từ trường ra. Lúc đến phòng vẽ đã là chín giờ rưỡi. Khang Khải không ngờ cậu sẽ đến thật: “Anh đến thật à? Anh ra ngoài bằng cách nào? Như vậy có bị ghi lỗi không?” “Trèo tường ra ngoài”, Hứa Thịnh nói, “Yên tâm, giáo viên trong trường không bắt được tôi đâu.” Khang Khải quăng bút vẽ đi, hận không thể quỳ xuống dưới chân cậu: “Anh thật sự chính là ân nhân cứu mạng của em.” Hứa Thịnh dựa cửa nói: “Chỉ tổ nói xạo.” Khang Khải nhường chỗ ngồi cho cậu. Trước tiên Hứa Thịnh sửa phong cảnh bầu trời cùng với cảnh vật phía dưới, phương pháp như Khang Khải dùng trước đây, một lần điều chỉnh lại màu sắc bao trùm, nhưng điều chỉnh cho tinh chuẩn rất khó, không thể đảm bảo giống y hệt như trước kia. Nhưng mà Hứa Thịnh cảm nhận màu sắc tốt, điều chỉnh màu sắc vừa nhanh vừa chuẩn. Nhưng thứ bị phá hủy nặng nhất vẫn là mảng bầu trời phía trên. Trên đường tới đây Hứa Thịnh đã nghĩ ra mấy phương án, một trong số đó tương đối mạo hiểm. Cậu đưa khay thuốc màu cho Khang Khải: “Rửa khay đi.” Trong lòng Khang Khải mơ hồ có dự cảm: “Chẳng lẽ anh muốn…” Màu sắc khay thuốc màu của Khang Khải đã thay đổi, cùng một hệ màu sắc được dùng để vẽ lên bức tranh. Trước đây Hứa Thịnh từng nhờ cậu đi rửa khay thuốc màu, ý muốn nói rất rõ ràng, đây là chuẩn bị sửa đổi hoàn toàn. Hứa Thịnh cũng không hẳn có 100% tự tin, dù sao sửa đổi là chuyện lớn, trước đây giúp Khang Khải sửa tranh đều là sửa dựa trên nền tảng của cậu. Hứa Thịnh cầm bút, nhấn đầu bút hình quạt* lên miếng bọt biển: “Làm xong thì chuẩn bị tinh thần, tôi có một ý tưởng rất táo bạo.” Khang Khải: “…” Sự sửa đổi này đổi liền luôn đến rạng sáng. Khang Khải trợn mắt há mồm, ban đầu cậu cảm thấy bản thân chỉ có thể vào được top 10, bây giờ cậu đánh đổ dự đoán lúc trước, cảm thấy lần này chắc chắn sẽ ổn định nắm chắc được hạng nhất: “Fuck, đỉnh thật sự. Anh thật sự dám vẽ…” Ý tưởng này của Hứa Thịnh đúng là táo bạo———-cậu dứt khoát dựa theo những dấu vết kia vẽ bầu trời thành một cái khay thuốc màu tựa như bị đánh đổ, ánh sáng lan tràn đến cực hạn cùng bóng tối đầy màu sắc, từ trong tầng mây xuyên thấu xuống, đưa sự giao thoa màu sắc đến cực điểm. Phong cách vẽ của Hứa Thịnh rất giống con người cậu. Còn của Khang Khải vẽ theo khuôn mẫu thiên về dự thi chính thống hơn, vẽ vô cùng giống với kiểu mẫu trong sách giáo khoa. Nhưng Hứa Thịnh có lúc lại cho người ta cảm giác như vẽ ẩu. Hứa Thịnh bóp sống mũi, buông tay ra, đặt bút sang bên cạnh: “Phần sau cậu tự thêm chi tiết nhé.” Khang Khải nhận lấy bút, tráng vào xô nước, xúc động nói: “Người so với người đúng là tức chết người.” Hứa Thịnh kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống chơi điện thoại, không đổi giọng: “Tôi cũng cảm thấy muốn dùng thiên phú để đánh bại tôi rất khó khăn, nhưng nếu cậu dựa vào sự chăm chỉ thì có đôi lời tôi đã nói rất nhiều lần rồi, sự chuyên cần có thể bù đắp được.” Khang Khải: “…” Hứa Thịnh trốn khỏi trường, lại sửa tranh lâu như vậy, lúc này cảm thấy rất mệt, nhưng để kết thúc công việc, phần của Khang Khải còn chưa làm xong, đoán chừng đến khi trời sáng mới có thể hoàn toàn sửa xong. Cậu trượt điện thoại, mắt nhìn thời gian. 2:15. Giờ này mà về trường đúng là quá phiền toái. Hứa Thịnh đang định ở tạm phòng vẽ một đêm, tiễn Phật về phương Tây*, giúp Khang Khải sửa xong hẳn mới dừng lại. *Nghĩa là làm việc thiện khi nào xong mới thôi. Trên thanh tin nhắn có một tin chưa đọc. -Không ở phòng à? Là Thiệu Trạm. Hứa Thịnh ngồi thẳng, không ngờ lén chạy ra ngoài còn bị người khác bắt được: Vừa rồi tôi chỉ ra ngoài để lấy nước thôi. Đối phương nhắn lại rất nhanh, giờ này mà còn chưa ngủ thì chắc chắn đang giải đề thi. -Cứ xạo tiếp đi. Hứa Thịnh: “…” -Phòng vẽ nhà bạn tôi xảy ra chút chuyện, nên tới một chuyến. Hứa Thịnh thật thà khai báo xong, lại đánh chữ: Không lẽ cậu muốn tố cáo tôi? Khoảng thời gian trước đây mỗi ngày Hứa Thịnh đều mang bài tập qua làm, nhưng hôm nay không thấy bóng dáng đâu. Đến khi tắt đèn, Thiệu Trạm đi qua đối diện gõ cửa, kết quả gõ mãi cũng không có động tĩnh. Thiệu Trạm vừa lật một trang bài thi, cuối cùng đến khi trả lời thì khựng lại, không nhắn vội, muốn xem cậu nói thế nào. Quả nhiên đối diện có chút luống cuống. -Bạn cùng bàn, tôi cảm thấy cậu sẽ không vô tình như vậy. -Quy củ là chết người là sống, anh em tôi đang ở phòng vẽ suýt chút nữa mất mạng rồi, tôi bất đắc dĩ, tình thế cấp bách. Hứa Thịnh gửi một đống tin nhắn. Thiệu Trạm gần như có thể tưởng tượng ra được giọng Hứa Thịnh khi nói thế, cậu đang muốn trả lời, màn hình điện thoại lại sáng lên. Lúc này Hứa Thịnh gửi voice qua, rất ngắn, chỉ có 4 giây. Thiệu Trạm mở ra, giọng cậu trai nói chuyện rất nhẹ nhàng, đoán chừng có lẽ kiêng dè bên cạnh còn có người khác: “Trạm ca.” Cậu trai nói đến đây thì giọng dừng lại một giây. “…Cầu xin cậu.” Hứa Thịnh mượn cớ đi nhà vệ sinh, đứng trước cửa phòng vẽ gửi giọng nói, sau khi gửi xong cậu cũng không dám mở ra nghe lại. Lúc trước ở căn cứ Lục Châu chính là dựa vào hai chữ cầu xin này để Thiệu Trạm lồng vỏ chăn cho cậu. Bên kia rất lâu Thiệu Trạm vẫn không nhúc nhích. Hứa Thịnh đợi mãi, Thiệu Trạm cũng nhắn lại bằng voice, cách một dòng điện, giọng nói truyền qua điện thoại di động sát bên tai cảm giác rất kỳ diệu, thật giống như đối phương thì thầm bên tai: “Không tố cáo cậu.” Lúc Thiệu Trạm nói hình như đang mở cửa, sau đó vang lên một loạt tiếng bước chân: “Bài tập làm chưa? Không làm tôi mang qua phòng cho cậu.” Bài tập của Hứa Thịnh, đương nhiên là chưa làm. Nhưng bây giờ đúng là không thể không làm bài tập như hồi trước được nữa. Thiệu Trạm mang bài tập qua phòng cho cậu, Hứa Thịnh tìm một icon cảm kích rớt nước mắt dập đầu gửi đi. Bạn cùng bàn của cậu, không chỉ giúp cậu gian lận, còn có thể giúp làm bài tập. Hứa Thịnh đứng dậy trở lại buồng trong phòng vẽ, nằm trên bàn câu được câu chăng tiếp tục trò chuyện với Thiệu Trạm. Thiệu Trạm đang suy nghĩ giải đề, có lúc trả lời tương đối chậm. Hứa Thịnh cầm lấy bút chì than không biết ai để quên trên bàn, rút một tờ giấy vẽ ở bên cạnh rồi đè dưới cánh tay kí họa. Trong đầu cậu không có ý tưởng gì, vì vậy bắt đầu vẽ từng bộ phận, vẽ xong bộ phận lại không kiềm chế được vẽ đi lên, vẽ đến trang phục của Lục Trung, yết hầu hơi nhô ra ở cổ họng chàng trai…cằm… Khang Khải ngồi quá lâu, đặt bút xuống đứng dậy di chuyển qua lại, nghỉ ngơi một lúc. Cậu lắc lư đi đến bên cạnh Hứa Thịnh, nhạy bén nhận ra được tên đại ca vừa dựa tường nói chuyện phiếm vừa vẽ của cậu không bình thường, lời nói ra khiến người ta giật mình: “Tình huống kia là của anh hả?” Hứa Thịnh không kịp phản ứng, còn đang dồn hết tâm trí tập trung vẽ đôi mắt: “Gì cơ?” Khang Khải: “Anh đừng nói với em là anh – một người đàn ông hơn nửa đêm kí họa mối tình thầm kín là vì tự mình say mê, cảm thấy bản thân vẽ quá tốt nhé———-anh biết ánh mắt của anh bây giờ thế nào không?” Ngòi bút của Hứa Thịnh vừa vặn vẽ xong đôi mắt, trên giấy vẽ là một gương mặt rất nổi bật, vô cùng lạnh lùng. “Nhìn quen mắt thế nhỉ?” Khang Khải vừa nói vừa đi qua xem cùng, “…Đây chẳng phải bạn cùng bàn của anh sao? Lần trước tới rồi đó.” Hứa Thịnh không phủ nhận. Giống như lần trước cũng không phủ nhận câu nói “tình huống” kia, bởi vì cậu nhận ra mình không có cách nào không thừa nhận được. Rất nhiều lần tim đập nhanh đã làm sáng tỏ câu trả lời đó. Cuối cùng Hứa Thịnh đặt bút xuống, mở nắp chai nước bên cạnh uống một ngụm, rồi vặn nắp chai lại nói: “Đệt…có rõ ràng như thế sao?” Khang Khải đã tò mò từ rất lâu rồi về tình huống mà lần trước tán gẫu cùng Hứa Thịnh, nhưng lời nói của cậu lại bình tĩnh lạ thường, không vì tình huống giới tính của Hứa Thịnh mà cảm thấy bất ngờ, có thể là do bọn họ làm nghệ thuật nên sự bao dung dễ chấp nhận cũng tương đối cao: “Rõ ràng, cực kỳ rõ ràng.” Hứa Thịnh không nói nữa. Khang Khải không hề nể tình mà bóc trần tâm tư của cậu. Hứa Thịnh phát hiện ra thích là một sự ưu tư không thể nào che giấu được. Không giấu được, cũng không khống chế được. Giống như cậu đã từng nói trước mặt Hứa Nhã Bình sẽ không vẽ tiếp nữa, cuối cùng vẫn không nhịn được, không nhịn được mà trở về phòng vẽ nhìn một chút, không nhịn được chỉ bởi vì câu nói đầu tiên của Khang Khải mà không quan tâm bất cứ điều gì khác, trèo tường trốn khỏi trường. Cậu đối với Thiệu Trạm, cũng giống như vậy.*Bút lông hình quạt
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]