Chương trước
Chương sau
Liên thi Mỹ thuật do các tỉnh thống nhất tổ chức thi đề chung, cũng coi như một kỳ thi sát hạch trình độ cho sinh viên Mỹ thuật. Thí sinh chỉ có thông qua thi mới có tư cách để báo danh thi vào các trường nghệ thuật và các trường trong hệ thống tổ chức. Các thí sinh đến từ các phòng vẽ có nhiều ước mơ vào các trường nghệ thuật khác nhau, cũng bởi vì phấn đấu muốn đạt được số điểm liên thi lý tưởng.
Bọn họ phải không ngừng luyện tập để chắc chắn thi được hết tất cả các môn, số giấy vẽ từng dùng qua xếp lại còn cao hơn cả người.
Hạng nhất toàn thành phố là gì?
So với học sinh văn hóa tùy tiện thi Đại học được thủ khoa gần như không khác nhau.
Đừng nói là hạng nhất toàn thành phố, chỉ cần có thể vào được top 50, thí sinh từ các phòng vẽ đã có thể ngửa mặt lên trời kiêu hãnh, năm tiếp theo mọi người đã dồn dập xông lên đi học vẽ.
Mà hàng năm lúc phòng vẽ thu hút học sinh cũng sẽ lấy câu: Chúng tôi đã đào tạo ra một vài cái tên hàng đầu và vào năm ngoái, tỷ lệ thi đỗ được kiểm soát ở mức 100% như một lời tuyên truyền.
Khang Khải nói xong, cây bút lông trong tay bạn học kia suýt chút nữa không cầm được nữa, bao nhiêu lời muốn nói cuối cùng chỉ tuôn ra được một câu: “Mẹ kiếp?”
Khang Khải lắc đầu, dùng giọng nói không kinh sợ khi thấy chuyện kì lạ nói: “Cậu vẫn còn quá trẻ, người giỏi sẽ có người giỏi hơn, núi cao ắt có núi cao hơn, hãy yên lặng đọc thầm những lời này trong lòng vài lần đi.”
Bạn học kia: “Thật sự giỏi thế sao?”
Khang Khải không nói thêm nữa, chỉ nói: “Mới vừa rồi bảo cậu yên lặng mà, tóm lại có vài người, cậu không thể không phục.”
Thật ra trước khi gặp Hứa Thịnh, Khang Khải cũng chưa từng gặp qua người nào như vậy——hoặc là nói thật ra không phải người mà là ma quỷ. Phòng vẽ nhà bọn họ tuy nhỏ nhưng mẹ cậu cũng không phải một nhân vật đơn giản, trước đây dạy học ở Học viện Mỹ thuật, sau đó do sức khỏe không tốt mới rời khỏi Học viện Mỹ thuật. Sau khi xuất viện tự mở một phòng vẽ.
Khang Khải là do đích thân mẹ Khang dạy dỗ, tự nhận có chút thiên phú hội họa, cho đến khi có một người phụ nữ gõ cửa phòng vẽ nhà bọn họ, còn mang theo một đống lễ vật: “Chào cô, thật sự xin lỗi…Bình thường tôi bận rộn công việc, để thằng bé đợi ở nhà một mình tôi lại không yên tâm.”
Sau khi người phụ nữ khách sáo một phen, uyển chuyển nói ra suy nghĩ.
Lần đầu tiên cậu gặp Hứa Thịnh chỉ có một ấn tượng: Vẻ ngoài nam sinh này cũng quá huênh hoang rồi.
Gương mặt Hứa Thịnh dễ khiến người khác cảm thấy xa cách, nhưng tính tình hoàn toàn không như vậy, thái độ cảm xúc rất cao nhìn không ra dấu vết. Mùa đông, trên người cậu mặc áo lông màu đen, làm tôn lên màu da tái nhợt, đáy mắt dính mấy phần nụ cười, vô cùng lễ phép lên tiếng chào hỏi thân thiết: “Chào chị.” Tiếp đó nhìn về phía Khang Khải: “Đây là em trai chị sao?”
Những lời này bắt sống được mẹ cậu, mẹ cậu chỉ mong mỗi ngày Hứa Thịnh đều tới phòng vẽ, cười tươi như hoa: “Gọi chị gì chứ, ôi chao, dì cũng tuổi này rồi…Gọi dì Khang là được rồi.”
Đương nhiên những chuyện này không phải quan trọng nhất.
Cái chính là Hứa Thịnh ở lại phòng vẽ thời gian không quá ba tháng, thế giới quan của Khang Khải vỡ nát.
Đó là một giờ học ký họa, mẹ cậu ngồi trước mặt bàn bày ra động tác lật sách làm người mẫu cho bọn họ: “Thời gian ký họa là 30 phút, nửa tiếng sau thu giấy vẽ, đợi cô một lúc chấm điểm tại chỗ.”
Cuối cùng, lúc nộp tập giấy vẽ kia lên, bên trong lại kẹp một tờ giấy mỏng, hiển nhiên bị người khác tiện tay xé xuống từ sổ luyện tập, bên trái tờ giấy có viết mấy chữ rất ẩu, chữ “Giải” to đùng ở trên cùng, nội dung hoàn chỉnh là———Giải: Đề này không biết.
Trừ hàng chữ này ra, trên giấy vẽ là một bức ký họa có cấu trúc hoàn chỉnh, nhưng bút tích dùng bút máy bình thường, không dùng kỹ xảo sắp xếp các nét thẳng nét ngang hư thực bằng bút chì truyền thống hay bút chì than nhưng vẫn bắt được thần thái của người phụ nữ rất sống động, nét vẽ quyết đoán.
Mấu chốt là trên hoa văn trang phục còn tùy ý phác họa ra vài nét bút, thể hiện cảm xúc.
“…” Khang Khải quan sát mẹ mình chấm điểm được gần một nửa, sửng sốt rất lâu, “Bản vẽ này là ai vẽ?”
Một lúc lâu sau, có một nam sinh ngồi hàng cuối cùng trong phòng vẽ, bởi vì không muốn làm bài tập nên nam sinh nửa gục đầu xuống bàn khẽ động đậy, giữa ngón tay kẹp bút máy màu đen, giơ tay: “Làm bài tập quá nhàm chán nên tùy tiện vẽ chơi.”
Dì Khang kinh ngạc im lặng vài giây, mới hỏi: “Trước kia con từng học qua sao?”
“Không có”, Hứa Thịnh ngồi dậy, đặt bút trong tay xuống, lơ đễnh hỏi, “Rất khó sao?”
Dì Khang: “…”
Khang Khải sau khi đến gần nhìn bản vẽ: “…”
Ban đầu cậu còn nghĩ coi Hứa Thịnh là đối thủ cả đời, kết quả chẳng bao lâu sau, cậu nhận ra ngay cả khói từ đuôi xe của người này cậu cũng không nhìn thấy.
Từ đó về sau, trong lòng Khang Khải, sự tồn tại hai chữ Hứa Thịnh căn bản giống như thần lừa nghịch thiên*.
*raw là 逆天开挂, nghĩa là kiểu gian lận lừa bịp ngoài sức tưởng tượng, ở đây muốn nói trình độ của Hứa Thịnh siêu một cách bất thường không giống với người khác (một cách định nghĩa khác của thiên tài ha:>)
Bồn rửa tay của phòng vẽ xếp thành một hàng dài, vòi nước sát nhau liên tiếp, rất tiện cho học sinh tan lớp rửa dụng cụ vẽ tranh, gạch men sứ chưa được rửa sạch màu vẫn còn dấu vết lấm tấm của thuốc màu.
Thần lừa nghịch thiên Hứa Thịnh rửa tay xong, Khang Khải đã đứng chờ cậu ở cửa phòng vẽ, cậu ta đứng bên cạnh bồn hoa ở cửa, thấy Hứa Thịnh ra, cậu phủi ống quần một cái: “Ra trạm xe à? Tiễn anh một đoạn nhé?”
Hứa Thịnh: “Không xa lắm đâu, cậu còn thời gian thì chẳng bằng mà về sửa lại cái đầu tượng bán thân trên bản vẽ của mình đi.”
“Con mẹ nó”, Khang Khải nói, “Hai ta lâu lắm rồi không gặp nhau, còn biết chế giễu em.”
Hứa Thịnh cười một tiếng, không nói đùa nữa.
Đi ra ngoài đường một đoạn Khang Khải mới nói: “Lần trước em đến kho hàng, thấy giấy vẽ bị người khác động vào, anh về đó rồi à?”
“Mới khai giảng có qua”, Hứa Thịnh mất vài giây mới nhớ ra “lần trước” Khang Khải nói là hôm nào, “Có việc đi ngang qua một chuyến, lúc về có vào xem một lúc.”
Nhà kho kia là của bạn Khang Khải, bỏ hoang nhiều năm, không còn được sử dụng nữa, sau đó mượn cho Hứa Thịnh để ở đó những họa cụ từng sử dụng trước đây. Trong nháy mắt khóa lại mọi thứ đã phủ đầy bụi, Khang Khải là người ở bên cạnh chứng kiến cảm thấy rất khó chịu, Hứa Thịnh không nói lời nào treo chìa khóa lên cổ, sau đó không ai nhắc đến chuyện này nữa.
Khang Khải: “Vốn muốn liên lạc với anh, ai ngờ cái nội quy trường bọn anh con mẹ nó biến thái đến như vậy.”
Hứa Thịnh: “Không sao, sau này yên tâm liên lạc.”
Trong lòng Khang Khải thầm nghĩ gần đây chẳng phải nội quy của Lục Trung nổi tiếng nhiều luật lệ lắm sao, cứng nhắc đâu có được phép: “Lục Trung Lâm Giang không phải nhiều quy tắc lắm sao?”
“Đúng là rất nhiều, nội quy cộng lại tổng cộng có thể hơn 500 điều”, Hứa Thịnh nhắc đến đây, còn nói, “Nhưng có lúc nào tôi tuân theo nội quy đâu?”

Giác ngộ tư tưởng!
Khang Khải cảm thấy anh em của cậu thật đúng là quá đỉnh!
Xe buýt cứ 15 phút một chuyến, lúc hai người đi đến trạm xe, đúng lúc có tuyến xe buýt số 2 chậm rãi đỗ vào.
“Đưa đến đây là được rồi.” Hứa Thịnh nói.
Khang Khải không đáp lời, hồi lâu, cậu ta mới đột nhiên gọi cậu: “Thịnh ca.”
Hứa Thịnh quay đầu.
Khang Khải không biết mình có nên nhắc lại chuyện cũ không, Hứa Thịnh từng nói sau này sẽ không vẽ nữa, đề tài này vô hình trung trở nên nhạy cảm, cuối cùng cậu vẫn nói: “Em cảm thấy nếu anh tham gia liên thi, mấy trường cỡ Thanh Hoa Bắc Đại cũng không phải trở ngại.”
Sắc trời dần tối, xe buýt từ từ lái tới, đèn xe rọi đến thẳng tắp, ánh sáng phân tán che mất đôi mắt Hứa Thịnh, không rõ giờ phút này biểu cảm của cậu thế nào, cuối cùng cậu nói: “Đi đây.”
Hứa Thịnh về đến nhà phát hiện trong nhà không có người, cúi đầu mới nhìn thấy tin nhắn Hứa Nhã Bình nhắn cho cậu nửa tiếng trước.
-Mẹ đến công ty, có chuyện gấp.
-Cơm tối con ăn tạm mấy món này, nếu đói thì gọi thêm ít đồ ăn.
Hứa Nhã Bình bận rộn công việc, bà đang làm HR* ở một công ty tư nhân, năm đó sinh Hứa Thịnh nên mất việc, ở nhà nghỉ ngơi một năm. Lúc nhậm chức trở lại thì nhận ra xã hội thay đổi từng ngày, mất nhiều thời gian trăn trở mới tìm được việc làm, từng bước từng bước một mới đến được vị trí hiện tại,
*HR (Human Resources) là ngành quản trị nhân sự.
Vì chống đỡ gia đình, bà rất mệt mỏi, áp lực công việc rất cao.
Ai thấy đều phải khen một câu: Đúng là không dễ dàng gì.
Hứa Thịnh không thể nào lờ đi mấy tin nhắn này được, cậu thở dài, nhắn trả lời một câu: Con biết rồi.
Hứa Thịnh đi dép trở về phòng.
Điện thoại di động lại vang mấy tiếng.
Lúc này trên thanh thông báo nhấp nháy biểu tượng tin nhắn của nhóm chat.
Nhóm lớp chính thức của lớp 11-7 có một cái tên chính thức rất đặc biệt: Người một nhà tương thân tương ái.
Cái tên này chính là do Hầu Tuấn đặt.
Tất cả các học sinh lẫn chủ nhiệm đều ở trong nhóm chính thức này, bình thường không có ai nói chuyện, lần này bầy cương thi sống lại là do Đàm Khải dè dặt tag Mạnh Quốc Vĩ trong nhóm, dò hỏi tin tức thi tháng.
Đàm Khải: Lão Mạnh, thành tích thi tháng lúc nào có thế ạ?
Mạnh Quốc Vĩ: Rất nhanh thôi!
Tốc độ Hầu Tuấn xuất hiện cũng rất nhanh, hiển nhiên đã bàn bạc trước với Đàm Khải.
Hầu Tuấn: Rất nhanh là bao lâu?
Mạnh Quốc Vĩ: Các em yên tâm đi, chúng tôi đang tăng tốc độ chấm bài thi đây, tranh thủ thứ hai các em tới là có thể nói về bài thi tháng lần này rồi.
Trong lòng Hứa Thịnh thầm nghĩ: …Cũng không cần nhanh như vậy mà.
Trong nhóm lớp đương nhiên cũng có người chỉ mong kết quả thi có càng muộn càng tốt, nghe thấy tin này, rối rít cảm thấy thất vọng.
Hầu Tuấn: Thầy vất vả rồi, thật ra so với thành tích, bọn em càng để ý hơn đến sức khỏe của ngài.
Đàm Khải theo sát phía sau hát Song Hoàng*: Đúng vậy, không nên khiến mình quá mệt mỏi, thành tích ra muộn một chút cũng được, không cần gấp gáp.
*Hát Song Hoàng là hát đôi, một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói. Ở đây tương tự như câu người tung kẻ hứng.
Trong lòng Hứa Thịnh im lặng thầm khen ngợi hai người, thoát khỏi khung chat nhóm, mở một thứ khác ra.
Mỗi lần nhìn thấy hình đại diện của Thiệu Trạm, cậu dường như đều có thể tưởng tượng ra được gương mặt đó của cậu ta.
Hứa Thịnh nhớ lại lúc ở phòng thi mình đã đảm đương việc phát huy cái tên Thiệu Trạm này thế nào, càng nhớ càng thấy chột dạ.
S: Xem nhóm lớp chưa?
S: Thứ hai cậu…có muốn xin nghỉ không?
Lúc Thiệu Trạm nhận được tin nhắn, cậu vừa mới giải xong một bộ đề thi.
Thiệu Trạm dựa lưng vào ghế, hiếm thấy khi nào từ trong bài thi nhìn chút thời gian, tỏ ý cậu nói tiếp: Sau đó?
S: Sau đó tôi xem trước thành tích cụ thể, rồi quan sát phản ứng của mấy người lão Mạnh, nghĩ cách đối phó.
Thiệu Trạm: Đều chết cả, còn phải chọn ngày sao?
S: …
Cư dân ở tầng dưới là một ông lão thích nghe hí khúc*, lỗ tai ông lão không còn thính, vì vậy âm lượng ti vi phải để rất lớn, tiếng ê ê a a từ trong loại ti vi kiểu cũ không ngừng truyền tới. Nhà ở khu Nam Bình có rất nhiều người lớn tuổi, nơi này có sự khác biệt lớn với thành phố, không có nhiều trường trung học, tin tức tương đối chậm chạp.
*hí khúc: các loại hí kịch truyền thống của Trung Quốc và các loại kịch hát địa phương, kết hợp múa hát để diễn một cốt truyện
Trong căn nhà trống có vài phòng, chỉ có một mình Thiệu Trạm.
Khung ảnh vốn treo trong phòng khách giờ đã không còn, chỉ còn lại một dấu vết hình chữ nhật.
Thiệu Trạm ra phòng bếp lấy ly nước, chuẩn bị làm thêm một bộ bài thi nữa, điện thoại di động lại vang lên.
S: Coi như bồi thường đi, tuần sau tôi mang đồ ăn sáng cho cậu nhé? Cậu muốn ăn gì?
S: Hoặc là thứ khác cũng được, dù sao cũng là tôi nợ cậu một lần.
S: Cậu muốn thế nào đều được.
Cậu muốn, thế nào, đều được.
Fuck.
Sau khi nhắn câu này đi, Hứa Thịnh mới phát hiện câu này vẫn còn nhiều nghĩa khác.
Vài giây sau, cậu thu hồi tin nhắn.
Mạnh Quốc Vĩ nói bọn họ đang tăng tốc độ chấm bài thi, lời này không phải nói dối.
Giáo viên Lục Trung đều không nghỉ cuối tuần, tăng giờ làm việc chấm bài thi, cuối tuần trôi qua nhanh là có thể thống kê xong toàn bộ thành tích của các lớp.
Lúc ông trả lời tin nhắn trong nhóm lớp thì đang ở trong phòng làm việc, trước mặt bày mấy tập bài thi, vì đảm bảo tính công bằng trong khâu chấm thi, mặt bên cạnh của bài thi có họ và tên cùng mã số thí sinh bị che lại, bọn họ cũng không biết bây giờ mình đang chấm bài thi của thí sinh nào… Nhưng mà vẫn xảy ra bất trắc.
Lúc chấm đến tập bài thi này, Mạnh Quốc Vĩ tháo mắt kính xuống, giơ tay lên bóp sống mũi, muốn giảm bớt sự mệt mỏi của mắt.
“Lão Mạnh”, giáo viên Ngữ văn lớp bên cạnh đúng lúc chấm xong tập bài thi kia, hỏi: “Thầy chấm đến bài thi của Thiệu Trạm chưa?”
Mạnh Quốc Vĩ đeo mắt kính lên lần nữa, nói: “Tôi chưa chấm đến, cô chấm đến chưa?”
Chữ viết của Thiệu Trạm rất đẹp, điểm số thi cao, giáo viên bộ môn chỉ cần chấm đến bài thi của cậu không cần nhìn họ tên cũng có thể nhận ra. Đương nhiên trừ Thiệu Trạm ra, cũng còn một cái tên khác rất dễ nhận ra, chính là Hứa Thịnh chữ xấu đến nỗi mắt đọc không nổi.
Giáo viên Ngữ văn lớp bên cạnh nghĩ thầm thật kỳ lạ, tất cả các bài thi môn Ngữ văn chỉ có hai giáo viên chấm, cô lật lại một lượt từ đầu đến cuối bài thi vừa chấm xong, xác nhận mình chắc chắn không chấm đến, suy đoán nói: “Số bài thi chắc chắn thu đủ mà, bên thầy thật sự không có sao?”
Mạnh Quốc Vĩ còn chưa chấm xong, số bài còn dư lại không nhiều, ông lật sơ qua xem, chữ viết mỗi bài thi đều không giống của Thiệu Trạm: “Bên tôi cũng không có.”
Giáo viên Ngữ văn lớp bên cạnh còn muốn nói gì đó, niềm tin của Mạnh Quốc Vĩ rất lớn, ông khoát khoát tay, không thèm để ý chút nào, cũng không lo lắng gì hết cho học sinh Thiệu Trạm lớp mình, thậm chí lúc này đã nghĩ xong phải chúc mừng bạn học Thiệu Trạm lại dũng cảm giành được hạng nhất lần nữa thế nào: “Không sao, thành tích của Thiệu Trạm tôi không lo lắng chút nào hết, chắc chắn lại được hạng nhất. Đến lúc đó thống kê xong tôi lựa bài thi của em ấy ra, cô cầm đi photo mấy bản! Còn bảng xếp hạng thi tháng lần này của chúng ta, vị trí hạng nhất có thể điền trước họ tên được rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.