” Vị đại gia này, có thông hành lệnh hay không?” Che ở trước vị trí cửa lên thuyền, một tôi tớ thân hoàng y vô cùng cung kính hỏi người định lên thuyền.
” Không có.” Ngụy Vô Kỵ thong thả trả lời, nhưng Truy Tinh ở phía sau người đã muốn khẩn cấp xông lên thuyền.
” Vị đại gia này, ngài nên đưa con ngựa kia xuống thuyền đi.” Người thân hoàng y vừa nghe thấy không có thông hành lệnh, thái độ đột nhiên chuyển biến, vươn tay định đẩy Truy Tinh đi.
” Chờ……” Ngụy Vô Kỵ định ra tiếng cảnh báo nhưng quá chậm.
Truy Tinh không khách khí đem cánh tay người nọ như củ cải cắn lấy.
” A…… vị đại gia này, xin thương xót, mau…… mau cho nó nhả ra.”
Người nọ đau đến bắt đầu đổ mồ hôi.
” Ách…… Truy Tinh, ngươi đã đói bụng đi? Đi trước ăn no bụng đã, vị huynh đệ này sẽ chuẩn bị rượu ngon.” Ngụy Vô Kỵ đối Truy Tinh nói.
” Rượu? Ngựa uống rượu?”
” Đúng vậy! Đây đều là lỗi của ta……” Ngụy Vô Kỵ nghĩ đến năm kia lỗi nặng thâm niên, để cho Truy Tinh uống hết bình rượu trân quý của mình, liền phát sinh hết thảy thảm sự sau này.
” Vâng, tiểu…… tiểu nhân sẽ chuẩn bị ngay.” Thấy Truy Tinh thật sự nhả ra, hoàng y nhân cũng không thể không tin.
Ngụy Vô Kỵ cùng con ngựa lững thững đi lên tầng thứ hai, hoà vào trong đám người, cùng tham gia canh bạc sôi động.
Bên kia, Nguỵ Tinh ở trên cầu thang nghỉ ngơi, đột nhiên cảm thấy có một đạo thanh âm quen thuộc.
” Tài! A ha……
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hoang/11238/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.