Ban đêm.
Truy Tinh nhận thấy có tiếng bước chân đang đi vào trong chuồng ngựa.
“Suỵt.”
Nghe giọng nói quen thuộc, Truy Tinh hưng phấn đạp chân.
Vệ Cầu Hoàng vỗ nhẹ Truy Tinh, từ trên người lấy ra bố khối đã chuẩn bị tốt, bao ở bốn vó của nó.
Tuy có tuyết, nhưng đọng không sâu lắm, hắn không muốn tiếng vó ngựa kinh động bất luận kẻ nào.
Con ngựa nhu thuận nhìn hành động kỳ quái của Vệ Cầu Hoàng, giống như cảm nhận được trên người hắn tản mát ra vẻ u sầu, khi Vệ Cầu Hoàng đứng lên liền cọ cọ vào người hắn.
” Chúng ta phải rời khỏi nơi này.” Vệ Cầu Hoàng nói nhỏ với Truy Tinh, giúp Truy Tinh mang yên ngựa, sau đó muốn Truy Tinh phục hạ thân thể, Truy Tinh ngoan ngoãn hạ thân, làm cho hắn có thể dễ dàng leo lên trên người nó.
Bố khối thành công làm biến mất tiếng vó ngựa khi tiến lên, Vệ Cầu Hoàng đi đến cửa hông đã cùng Tương Đình phu nhân hẹn trước.
Ngọn đèn dầu loé lên trong bóng đêm, Tương Đình đang chờ Vệ Cầu Hoàng, để xác định Vệ Cầu Hoàng có tuân thủ ước định rời đi hay không.
Tầm mắt bọn họ đối nhau, lại không nói gì.
Tương Đình lấy bao hành lý trong tay cột vào yên ngựa, đưa ngọn đèn dầu trên tay chỉ về hướng cửa, đó là ám chỉ thúc giục hắn rời đi.
Vệ Cầu Hoàng gật gật đầu, thúc chân vào hông ngựa.
Truy Tinh nhận được chỉ thị, tung bốn vó chạy nhanh rời đi.
Nhìn thấy cảnh vật dần dần đi xa, Vệ Cầu Hoàng lại không biết chính mình nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hoang/11236/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.