Hôm sau.
Phỉ Ứng Long đột nhiên cảnh giác ngoài cửa có người, y ngồi bật dậy, nhẹ nhàng kéo ra hai tay gắt gao triền ở trên người.
” Tiểu Thiết, sáng sớm chạy đến ngoài phòng ta làm cái gì?” Nhìn thấy người ngoài phòng, Phỉ Ứng Long thả lỏng xuống.
” Gia!”
Phỉ Ứng Long cảm thấy Như Thiết có vẻ khẩn trương, bởi vì thường khi bốn bề vắng lặng, y cho phép bốn người bọn họ gọi thẳng tên của y, lúc xưng y là gia có nghĩa là phát sinh sự tình gì đó.
Cho nên y cũng cảm thấy bất an theo, y nghiêng đầu, ý bảo Như Thiết bước vào trong viện, quay người đóng cửa phòng lại, theo đuôi Như Thiết rời đi.
” Trước đem việc nói rõ ràng!”
” Sáng sớm, tiểu nhân phát hiện vật này ở ngoài phòng, nhận ra là nến trong thư phòng.” Như Thiết lấy ra vật thể đặt ở trong ngực.
” Nga! Thì tính sao?” Ngay cả hai chữ tiểu nhân đều xưng hô ra, hiển nhiên phát sinh chuyện không nhỏ.
” Này…… có thể tối hôm qua thiếu gia đã đến ngoài phòng tiểu nhân.” Như Thiết càng nói càng nhỏ giọng, nói đến mấy chữ cuối là không thể nghe thấy.
” Vì sao Hoàng nhi lại tới trước cửa phòng ngươi?”
” Tiểu nhân không biết.”
” Thế vì sao ngươi lại khẩn trương như vậy?” Phỉ Ứng Long đối thái độ khác thường, bộ dáng ấp a ấp úng của Như Thiết cảm thấy tò mò.
” Ách…… tiểu nhân…… tối hôm qua tiểu nhân cùng Như Đồng bên nhau……” Như Thiết không dám giấu giếm chủ nhân cùng nhau lớn lên, vừa thẹn vừa vội thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hoang/11234/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.