” Ngươi…… có thể nói không?” Namtử áo trắng nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.
Vệ Cầu Hoàng vì câu hỏi của y mà kinh ngạc ngẩng đầu. Lại mềm mại cúi đầu, gật nhẹ hai cái.
” À! Thế……tại sao ngươi lại không nói lời nào như vậy?” Nam tử nhẹ nhàng lấy tay lướt qua đôi môi hắn, mang cười hỏi.
Vệ Cầu Hoàng vì động tác của y mà đỏ hai gò má, sau một lúc lâu vẫn nói không nên lời.
” Ngươi thật đáng yêu.” Nam tử nhìn thấy phản ứng của hắn cười đến vui vẻ, lại đưa hắn ôm càng sâu vào trong ngực.
Vệ Cầu Hoàng không yên tựa vào trong ngực y, xe ngựa vẫn đều đều tiến lên, nhưng không cách nào che giấu tiếng tim đập dồn như nổi trống của Vệ Cầu Hoàng.
” Ngươi thật khẩn trương?” Nam tử trêu cợt ở trên vành tai hắn liếm một cái.
Vệ Cầu Hoàng sợ hãi tránh né hòng thoát khỏi vòm ngực rộng thùng thình của y.
” Đừng sợ, ta sẽ không ăn ngươi.” Nam tử gắt gao kéo hắn quay về trong ngực, phát giác hắn có chút thở không nổi, lại vội vàng thả lỏng.
” Ta muốn nghe ngươi nói chuyện.” Nam tử yêu thương ở bên tai hắn nhẹ giọng nói.
Vệ Cầu Hoàng lại chỉ cúi đầu, lẳng lặng, muốn cho chính mình không vì mỗi tiếng nói cử động của nam tử mà khẩn trương hoang mang.
” Trò chuyện.” Nam tử bướng bỉnh nắm lấy cằm hắn, làm cho hắn nhìn thẳng vào y.” Ta thích nhìn vào mắt người khác khi nói chuyện.” Trong lời nói của y hàm chứa vô hạn khí phách.” Ngươi tên là gì?”
Vệ Cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hoang/11232/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.