“ Tại sao hồi nãy chiến đấu với ta, tại sao Hàn Tiệp dư lại không chỉ diểm vài điều chứ”- Thục hoàng tử nhìn nàng, tấm tắc tỏ ra có vẻ tiếc nuối. Chỉ thấy Hàn Ngọc cười như không cười, môi khẽ hở nói nhẹ nhàng, tay thì đang ve vãn quân cờ:
“Thứ cho ta tài mọn, Thục hoàng tử đường đi đúng, nước đi đúng. Ngài biết cái gì cần đặt lên hàng đầu và mọi thứ ngài muốn ngài đều phải lấy về cho bằng được. Nhưng nước đi của ta đã cảnh cáo ngài. Không phải ngài muốn lấy thứ gì cũng được. Ngài cố gắng tiến qua biên giới, đùa giỡn vói quân cơ của ta Nhưng ngài không biết ta đã sắp đặt sẵn và đợi chàng mắc bẫy. Với lại, Thục hoàng tử không tiếc cái gì hi sinh những quân cờ chí mạng của mình. Nhưng không biết những quân cờ đó sau khi bị hi sinh sẽ là đường dẫn đến tử huyệt của chàng. Làm người đừng nên vô tình. Chàng vô tình trước người sẽ vô tình sau”.
“ Đa tạ Hàn Tiệp dư chỉ điểm”- Thục hoàng tử cảm kích và hiểu đước câu nói thâm sâu khó lường của Hàn Tiệp Dư. Đúng là ngài không có gặp bất kì khó khăn gì trong sự nghiệp nhưng 2 tính cách đó là điểm chí mạng của ngài. Hôm nay được đả thông khiến cho hắn lạnh run người,
“ Hàn thượng tướng quân đúng là có một viên ngọc quý a”- Sở Hán tướng quân nhếch mép khẽ chế giễu cha của nàng. Hàn thượng tướng quân cũng không chịu thua. Cả đời hắn đối đầu với Sở Hán không biết đã bao nhiêu năm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hoang-de-bon-cung-se-nguoc-chet-nguoi/1489522/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.