Hàn Ngọc là một sát thủ, mà Việt Vương Câu Tiễn là một vũ khí lợi hại cho việc ám sát. Có lần viện bảo tàng nhờ trường của Hàn Ngọc xác định cũng như xem thử bí mật trong này, mới biết được tên gọi và xuất xứ cũng như công dụng của thanh kiếm này. Và khi Hiệp Hội của trường tìm kiếm ra được công năng của thanh kiếm này, phát hiện trong từng cái phi châm có dung dịch hòa trộn với máu, mới biết thanh kiếm này đã nhận chủ. Tuy nhiên không ai biết người đó là ai. Giờ thì Hàn Ngọc biết người đó là ai rồi. Chính tay nàng đã khiến máu của hoàng thượng nhận chủ. Hàn Ngọc tiếc không thể cướp lấy vũ khí này, nhất là trước mặt tên tiểu bánh bao nham hiểm.
Giờ phút này mặt Sở Linh và Thục Phi đã vô cùng tức giận, khi không lại chiếm tiện nghi cho ả tiện nhân này. Thái Hậu nhìn thấy Hàn Ngọc lại phì cười, đây đúng là một tiểu cô nương thú vị, thông minh hơn người. Mà cái quan trọng nhất, nó đã làm cho cung đình này loạn cả lên, nhất là dám đánh vào lòng tự tôn của Sở Hán. Đó là một sự dũng cảm. Thái hậu cũng đang thắc mắc, tại sao Hàn Ngọc lại biết Sở Hán có ý đồ mưu phản.
Tên sứ giả nuốt đi sự nuối tiếc, gằn giọng để lấy lại bình tĩnh, mặt ngước lên mỉm cười:
“Đúng là Tề Quốc thịnh an, có tài có trí, hạ thần xin bái phục, tiếp theo là món thứ 2 dành cho Phi tần trong cung”
Nói rồi sứ giả dâng lên bảo vật thứ 2,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hoang-de-bon-cung-se-nguoc-chet-nguoi/1489513/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.