Chương trước
Chương sau
Tác giả: Nhất Diệp Bồ Đề
Edit: Dĩm
- -
Trừ ngày đó cảm xúc hơi dao động ra, Đoàn Dịch Phong lại nghe thấy hai chữ Đoàn Tước này đến tròng mắt cũng không động một chút, càng không sinh ra bất cứ cảm xúc kích động hay phẫn nộ gì. La Kiêu thậm chí cảm thấy hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Nhưng đôi khi, càng che giấu lại càng chứng minh tầm quan trọng của chuyện đó.
Sau ngày thân cận đó, Chu Lật lại giới thiệu đối tượng cho La Kiêu, hơn nữa ánh mắt ba mẹ nhìn cậu hay thái độ với Đoàn Dịch Phong càng trở nên không thích hợp. La Kiêu mơ hồ có chút dự cảm, vừa vặn ngày đó Đoàn Dịch Phong có việc không ở đây, cậu như đứng đống lửa, như ngồi đống than mà hưởng thụ đãi ngộ có thể nói là dành cho khách quý của ba mẹ, chính là cơm trưa ngon miệng lại đưa tới tay như ngồi tù.
"Bà nội, con cũng muốn ăn trứng!" Húc Húc ghé vào trên bàn, đẩy chén tới giữa bàn ăn, hai mắt trông mong, chảy nước miếng nhìn canh trứng trong chén La Kiêu.
La Kiêu đang nhìn nửa chén canh trứng phát sầu, nhân cơ hội này nhanh chóng đẩy mạnh tiêu thụ: "Húc Húc, tới đây, ba ba lấy cái này cho con ăn."
"Dạ!" Húc Húc cười tủm tỉm cong lên khóe môi, ngoan ngoãn trả lời.
"Húc Húc, những món đó cho ba ba ăn, chỗ bà nội còn, nhanh cầm chén lại đây lấy." Chu Lật vừa mở miệng, La Đồng Minh đã đoạt chén của Húc Húc lại. Động tác La Kiêu cứng ngắc giữa không trung, nhìn mẹ nhanh chóng đưa toàn bộ canh trứng trong chén cho Húc Húc.
"Bà nội, buổi tối con còn muốn ăn canh trứng! Muốn ăn thật nhiều!" Húc Húc có canh trứng liền vui vẻ, bé ôm chén cầm đũa ăn đến vẻ mặt thỏa mãn.
La Kiêu nhìn chằm chằm Chu Lật muốn nói lại thôi, Chu Lật lơ đãng ngẩng đầu, trong mắt quanh quẩn nồng đậm áy náy và quan tâm. Giọng La Kiêu mắc ở cổ họng ra không được, hơn nửa ngày vẫn cúi đầu không hỏi nên lời.
"A Kiêu, ngày mai ăn Tết, bảo A Phong cũng đến ăn Tết đi, nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm đoàn viên." Cơm nước xong, Chu Lật vừa thu dọn bàn đột ngột nói.
"A, dạ." La Kiêu không nghĩ nhiều, trong lòng nghĩ dù cậu không nói, ngày mai Đoàn Dịch Phong cũng sẽ ăn vạ không đi.
Húc Húc kéo tay áo giúp Chu Lật dọn đũa, đặt từng chiếc vào bồn nước, sau đó lại lấy giẻ lau bàn. Bé không cao, lúc lau chỉ có thể vòng quanh cái bàn, nhưng vẻ mặt nghiêm túc kia thoạt nhìn rất hiểu chuyện.
La Kiêu đứng ở bên cạnh còn chưa kịp khen, Húc Húc đã để giẻ lau trên bàn, chạy tới kéo tay La Kiêu làm nũng: "Ba ba, ba giúp con lau nha, ba ba là người lớn nên lau rất nhanh khô!"
"Ba ba dạy con thế nào? Làm việc phải kiên trì bền bỉ, không thể làm rồi cảm thấy chơi không vui liền từ bỏ." La Kiêu xoa xoa tóc Húc Húc, dịu dàng nói.
Húc Húc cúi đầu suy nghĩ một lúc, bĩu môi tiếp tục lau bàn, đặt giẻ lau vào kệ bếp xong lại vui vẻ, nhảy nhót vọt vào ngực La Kiêu. Bé thần thần bí bí ghé vào bên tai cậu nói: "Ba ba, con trộm nói cho ba biết, chú Đoàn nói chỉ cần Húc Húc giúp bà nội làm xong việc nhà, buổi chiều sẽ mời chúng ta ăn cá."
"Chú ấy nói lúc nào?" La Kiêu kỳ quái hỏi, sao cậu lại không nghe Đoàn Dịch Phong nói.
Húc Húc dựng thẳng ngón tay trước miệng, "Ba ba, chú Đoàn nói đây là bí mật, chú ấy phải cho ba một bất ngờ, ba tuyệt đối không được nói với chú Đoàn là con nói cho ba biết nha."
"Chú ấy còn nói gì nữa?" La Kiêu hỏi tiếp, còn không phải là ăn cá sao, đến mức thần thần bí bí như vậy!
Hơn nữa, cậu còn có việc muốn hỏi Đoàn Dịch Phong, hành động khác thường của ba mẹ mấy hôm nay tuyệt đối không thoát được can hệ với hắn!
Buổi chiều Chu Lật mua da sủi cảo, bên trong dùng rau hẹ với thịt nạc làm nhân, La Kiêu với Húc Húc hứng thú bừng bừng đi theo làm vằn thắn. Húc Húc hiếu động, không bao mấy đã dùng tay chạm vào mặt, khiến cho khuôn mặt nhỏ trắng trắng béo béo dính không ít dầu, La Kiêu bao sủi cảo rất đẹp, giống y như trong siêu thị bán. Chu Lật nhìn hai mắt lại ướt át, lòng La Kiêu hung hăng co rút.
—— Đương nhiên, là bị dọa!
Húc Húc biến đổi đa dạng cách chơi sủi cảo, một hồi nặn người nhỏ trên sủi cảo, một hồi lại vo tròn thành bánh bao, chờ đại công cáo thành, sủi cảo rõ ràng có thể nhìn ra bút tích khác nhau của ba người. Đặt sủi cảo vào trong tủ lạnh, La Kiêu rửa tay xong đi ra liền thấy Húc Húc cầm điện thoại của mình.
"Ba ba, chú Đoàn nói chúng ta đến nhà chú ấy!" Húc Húc đến giày cũng không mang đã cầm di động chạy tới bên người La Kiêu.
La Kiêu mới vừa cầm di động liền thấy trên màn hình hiện dòng chữ 'kết thúc cuộc gọi', sau đó lại là một tin nhắn: Nhanh tới nha~ bốn giờ sẽ cho em một bất ngờ~~ còn mười phút nữa đừng bỏ qua nha~~~
La Kiêu bị cuộn sóng liên tiếp kia dọa, cậu thật sự không thể tưởng tượng được vẻ mặt của Đoàn Dịch Phong khi sử dụng loại ngữ khí này!
Nếu không có Húc Húc mật báo, cậu có thể sẽ hơi cảm thấy hứng thú với cái gọi là bất ngờ kia. Mà hiện tại, cậu chỉ cảm thấy trong lòng mình bị một loại cảm xúc tên là bất đắc dĩ thêm bất đắc dĩ hoàn toàn lấp đầy.
La Kiêu đi qua biệt thự Đoàn Dịch Phong ở, bắt xe buýt chỉ cần năm phút đồng hồ đã đến. Cậu thay quần áo mang Húc Húc ra cửa, vừa vào phòng khách cái gì cũng chưa thấy rõ đã bị che lại hai mắt, Đoàn Dịch Phong kề sát cậu dùng bàn tay che lại hai mắt La Kiêu, một cái tay khác ôm eo cậu đi đến bàn ăn.
"Đây cũng là một phần bất ngờ của anh?" La Kiêu rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
"Đoán xem là cái gì? Đoán đúng sẽ có quà." Đoàn Dịch Phong kề sát bên tai cậu, thấp giọng mở miệng, ngữ khí mang theo ý cười không giấu được.
La Kiêu quả thực mặc niệm cho chỉ số thông minh của Đoàn Dịch Phong! Trên thực tế, lúc cậu còn ở bên ngoài phòng khách đã ngửi được cá nồng đậm mê người, khi đó La Kiêu còn tò mò với món này, bây giờ cậu chỉ nghĩ hỏi Đoàn Dịch Phong đến tột cùng là có bao nhiêu tự tin, cảm thấy cậu sẽ không ngửi ra mùi cá à!
"Em cho rằng anh sẽ bảo em đoán xem là cá gì." La Kiêu đứng yên bên bàn ăn, cong cong môi ý vị thâm trường thở dài.
Đoàn Dịch Phong vẫn cứ kề sát lưng cậu, nhiệt độ ấm áp cách quần áo truyền đến thân thể, sau đó là hô hấp nóng rực, từ cổ chậm rãi di chuyển lên trên. Hắn vui vẻ cười: "Em đoán đúng rồi, quà thì lát nữa tặng cho em."
Hắn nói xong liền thản nhiên buông tay ra, hơi khom lưng cất cao giọng gọi Húc Húc: "Cục cưng nhỏ, tới để chú ôm một cái, chúng ta đã 21 tiếng đồng hồ không gặp, có nhớ chú Đoàn không?"
Húc Húc đoan đoan chính chính ngồi trên bàn ăn, nghe vậy quay đầu lại nhìn hắn, đặc biệt nghiêm túc nói: "Con muốn ăn cá."
La Kiêu nhịn không được bật cười, Đoàn Dịch Phong bất đắc dĩ nhún vai, đẩy tô cá thơm nứt trên bàn qua chỗ Húc Húc, lẩm bẩm: "Ăn đi, tham ăn giống y như ba con ấy."
Lửa đốt đến trên người mình, nụ cười La Kiêu lập tức cứng đờ. Cậu xụ mặt hỏi: "Đây có liên quan gì đến em!"
Đoàn Dịch Phong không thể chọc bé nhỏ, càng đắc tội không nổi bé lớn, vẻ mặt bất đắc dĩ mà mở miệng: "Anh nói bản thân anh, được rồi chứ?"
La Kiêu cảm thấy những lời này càng không thích hợp: "Cái gì gọi là......" Cậu định nói hắn cũng là ba ba của Húc Húc!
"Chúng ta không nói chuyện này nữa." Đoàn Dịch Phong nhanh chóng đổi đề tài, đẩy La Kiêu đến bàn ăn, "Nếm thử đi, đây là anh tự làm!" Tuy rằng làm một món này phải học ba ngày.
Món hắn làm là canh cá cẩu kỷ, thân cá trầm trong nước canh đậm vị, đầu cá dán trên tô màu trắng lộ trên mặt nước, chất thịt nấu mềm mịn, bên trong có hỗn hợp cẩu kỷ và rau thơm, phía trên rải hành lá tươi mới xanh ngát, chỉ nhìn từ vẻ ngoài khiến cho người ta tràn ngập ham muốn ăn uống. Mùi thịt cá thấm đẫm gia vị, phiêu tán trong không khí câu lấy vị giác người, La Kiêu hít thật sâu một hơi, cảm giác hương khí mỹ vị quanh quẩn ở chóp mũi.
"Thoạt nhìn cũng không tệ lắm." La Kiêu trong lòng kinh ngạc Đoàn Dịch Phong lại tự mình xuống bếp, nhưng bên ngoài nhàn nhạt đánh giá. Cậu gắp một miếng thịt cá không xương để vào chén Húc Húc, sau đó mới chọn một miếng thịt cá bỏ vào vào miệng.
Đoàn Dịch Phong khẩn trương nhìn chằm chằm cậu, cố tình động tác nhấm nuốt của La Kiêu rất chậm, chậm đến mức Đoàn Dịch Phong hận không thể cạy miệng cậu ra tự mình giúp nhai nuốt, đương nhiên, hắn chỉ nghĩ mà thôi.
"Ăn rất ngon." Sau một lúc lâu, khi Đoàn Dịch Phong gần như sắp từ bỏ, La Kiêu mới mở miệng nói một câu.
Thịt cá thấm vị, thời gian nấu cũng vừa vặn, vừa không dai, cũng không mềm đến vừa vào miệng đã tan. Lúc thịt cá vào trong miệng, dùng hàm răng cắn, vị thịt phá tan giới hạn từng bước khuếch tán trong miệng, hương vị dần dần trở nên nồng đậm.
Theo động tác nhai, thịt cá thấm vị vừa dã man lại cuồng bạo xẹt qua nhũ đầu trên đầu lưỡi, sau đó từ nhũ đầu gần như là thành kính truyền tin tức đến đại não.
Làm một đồ tham ăn đủ tư cách, bạn học La Bác Húc hoàn toàn vùi đầu ăn cá, một con cá nhanh chóng vào bụng. Bé cắn đũa đặc biệt ngốc manh hỏi: "Chú Đoàn, còn nữa không ạ?"
Những lời này tuyệt đối là cổ vũ lớn nhất đối với Đoàn Dịch Phong!
Hắn tiến lên ôm Húc Húc hôn hôn, trong lòng nghĩ rốt cuộc cũng là con trai ruột nha! Khẩu vị cũng giống hắn, Húc Húc bị hắn hôn mặt hơi ngứa, một bên dùng tay nhỏ đẩy hắn một bên cười khanh khách: "Chú Đoàn, con muốn rửa tay!" Bé mở ra mười ngón tay bóng nhẫy.
"Ngoan, đi rửa tay." Đoàn Dịch Phong hôn xong buông bé xuống, chiều chuộng nói.
Chờ Húc Húc đi xa, La Kiêu mới đứng đắn hỏi: "Mấy ngày nay ba mẹ em đối xử với em có chút...... ân cần kỳ lạ, có phải anh nói với họ gì không?"
Đoàn Dịch Phong không định giấu diếm chuyện này, nhưng trước khi nói——
"Muốn đoán quà là gì không?"
La Kiêu bất đắc dĩ mở miệng: "Em đang hỏi anh......" Đoàn Dịch Phong trực tiếp cắt ngang lời cậu, đặc biệt dịu dàng nói: "Chờ nhận quà xong, anh liền nói cho em."
"Em không đoán ra." Phạm vi quà Đoàn Dịch Phong đưa quá lớn, hoàn toàn không dễ đoán.
Quà này, từ nước Mỹ trở về Đoàn Dịch Phong đã bắt đầu chuẩn bị, hắn chọn công ty thiết kế nhẫn kim cương nổi tiếng thế giới, lại chọn lựa kỹ càng một bản thiết kế hoàn mỹ nhất bên trong, sau đó thêm vào ý tưởng của mình. Từ khâu thiết kế đến lúc thành phẩm ước chừng tốn thời gian mấy tháng, lúc nhận được nhẫn kim cương, hắn lập tức bị hấp dẫn.
—— Đây là nhẫn kim cương tình lữ!
La Kiêu nhìn chằm chằm nhẫn kim cương thiết kế độc đáo mà tinh xảo, hơn nửa ngày mới thong thả dời ánh mắt lên người Đoàn Dịch Phong, lại còn trộm nhìn toilet, "Đây là có ý gì?"
"Cầu hôn ngày đó cũng đã cầu qua, chúng ta hiện tại chỉ thiếu một cái nhẫn." Đoàn Dịch Phong lấy nhẫn ra nắm lấy tay La Kiêu. La Kiêu thoáng giãy giụa một chút liền mặc cho hắn lồng nhẫn vào ngón áp út tay trái.
"Anh nói với ba mẹ em chuyện của chúng ta, đương nhiên, thái độ của họ như vậy là bởi vì...... Ừm, anh hơi phóng đại một chút, em vẫn hay suy nghĩ nhiều, ba mẹ em rất quan tâm em, anh nói em bị phụ nữ lừa thiếu chút nữa...... Họ lúc đó khóc nấc, còn bảo anh nhất định phải đối tốt với em." Hắn nói xong đột nhiên lại tự giễu bỏ thêm một câu, "Đáng tiếc cũng không phải ba mẹ ai cũng được như vậy."
La Kiêu lúc ấy liền ngẩn ra, chuyện cậu vẫn luôn lo lắng thế nhưng cứ như vậy đã giải quyết xong?!
Đương nhiên, quá trình lại không đơn giản như Đoàn Dịch Phong nói, hắn kể cho ba mẹ La Kiêu chuyện "La Kiêu lịch hiểm ký" so với phóng đại, còn phóng đại hơn gấp trăm lần.
—— Đây cũng là món quà và nhẫn hắn muốn tặng cho La Kiêu!
---Hết chương 60
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.