Chương trước
Chương sau
Tác giả: Nhất Diệp Bồ Đề
Edit: Dĩm
- -
Cùng La Kiêu tình chàng ý thiếp—— ở trong mắt Đoàn Dịch Phong, trải qua ba ngày tuần trăng mật dưới phong cảnh thiên nhiên tại huyện Nham, phương thức ở chung của hai người cũng có bước nhảy vọt. Tầng băng trên người La Kiêu đã hòa tan, gương mặt chỉ một biểu cảm trước kia rốt cuộc cũng phong phú hơn, Đoàn Dịch Phong bị cậu gọi tới gọi lui nhưng không hề có một câu oán hận.
Bà xã của hắn, phải chiều, chiều lên trời hắn cũng vui.
Đoàn Dịch Phong vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy La Kiêu, khi đó cậu xán lạn và tự tin như ánh mặt trời, đứng chỗ đó tựa như một miếng nam châm tự nhiên, hấp dẫn ánh mắt của hắn, hắn vẫn luôn muốn nhin thấy La Kiêu như vậy.
Bây giờ cuối cùng được như ý nguyện.
Kết thúc 'tuần trăng mật' về nhà, nửa đường La Kiêu nói đói bụng muốn ăn đồ ăn, Đoàn Dịch Phong không nói hai lời lái xe đến khách sạn lớn gần đó. Kết quả La Kiêu chỉ vào một quán cơm nhỏ bên cạnh nói: "Ăn ở kia."
Đoàn Dịch Phong mới đầu còn buồn bực, sau lại nhìn thấy quán cơm nhỏ treo một miếng thẻ bài: Mười đồng bao no, đồ ăn tùy chọn. Phía sau còn kèm theo một hàng chữ nhỏ: Tiết kiệm quang vinh, lãng phí đáng xấu hổ.
Hắn nhìn thoáng qua bên trong, quán cơm trang trí đơn giản, lấy màu nhạt làm chủ đạo, gần cửa sổ đặt xe, bên trong có đủ các loại đồ ăn, hiện tại còn ba bốn người cầm vá lựa chọn đồ ăn.
"A Kiêu, chúng ta đổi chỗ khác đi." Đoàn Dịch Phong thấp giọng mở miệng, La Kiêu hiện tại vẫn còn ăn thức ăn trong bếp nhỏ của hắn, hắn cũng không tin đồ ăn này cậu có thể ăn.
"Chỗ này đồ ăn rất ngon!" La Kiêu không chút dao động, vui vẻ nói: "Khi còn nhỏ em thích tới đây ăn cơm nhất, chỉ cần 3 đồng thì muốn ăn bao nhiêu cũng được!" Khi đó 3 đồng đã rất nhiều rồi.
Thì ra là tới nhớ trước kia! Đoàn Dịch Phong trong lòng hiểu rõ, chỉ nghĩ lát nữa ngăn La Kiêu đừng chọn quá nhiều đồ ăn.
"Hai mươi đồng, lấy ở bàn ăn bên kia, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu đừng lãng phí." Cô gái trẻ hơi béo ngồi ở quầy thu ngân thu tiền liền một lòng một dạ chơi game.
La Kiêu đưa tiền, lại đặc biệt tích cực lấy đĩa cơm, "Em mời, trăm triệu đừng khách sáo!" Cậu vừa nói đã cọ đến bên cạnh xe đồ ăn. Đoàn Dịch Phong bất đắc dĩ nhìn chằm chằm bàn ăn, anh có không khách sáo thế nào, em cũng chỉ tốn mười đồng thôi.
Hai người họ luận dáng người luận tướng mạo, dù đứng trong đám người đều đặc biệt dễ chú ý. Giờ phút này càng có không ít cô gái trộm nhìn qua bên này, cho dù trong những ánh mắt đó cũng không có ác ý, Đoàn Dịch Phong vẫn có chút không thoải mái. Hắn thoáng nghiêng người che La Kiêu, lại bị đối phương đẩy ra.
"Anh đừng có đứng gần em như thế, chỗ đó có cái vá, anh chen lại đây làm gì?"
Đoàn Dịch Phong không nhúc nhích, hắn đi phía trước một bước càng sát La Kiêu, sau đó đưa tay sờ mông cậu. Cho dù cách vải dệt xúc cảm cũng cực tốt, hắn ác ý nhéo nhẹ, chọc La Kiêu cả người cứng đờ, cái vá trong tay cũng rớt xuống mâm đồ ăn.
Phía sau La Kiêu là vách tường, cho nên căn bản không ai có thể phát hiện, nhiều lắm cảm thấy Đoàn Dịch Phong có bệnh không có việc gì đứng ép sau người khác làm gì. Đoàn Dịch Phong vẫn không dời tay đi, cứ như vậy tùy tiện dán mông La Kiêu, quả thực làm càn đến mức La Kiêu muốn nổi trận lôi đình.
"Lăn xa một chút!" La Kiêu trừng hắn, tròng mắt cũng sắp lòi ra. Đoàn Dịch Phong chớp chớp mắt nhìn cậu, cười ái muội sau đó buông tay xuống.
La Kiêu nắm chặt cái vá, cạch cạch múc đồ ăn, Đoàn Dịch Phong thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy sờ...... Khốn nạn! Quả nhiên thói quen cầm thú khó sửa!
Cậu nghĩ nghĩ đột nhiên múc một vá cà chua xào trứng bỏ vào phần ăn của Đoàn Dịch Phong. Đoàn Dịch Phong không phòng bị, vừa thấy liền trợn tròn mắt, hắn ghét nhất cà chua xào trứng, La Kiêu đây là ác ý trả thù.
Về trả thù, đây chỉ mới bắt đầu thôi.
La Kiêu ăn đến một nửa đột nhiên nói khát, sau đó chạy đi mua nước, lúc gần đi còn quan tâm hỏi Đoàn Dịch Phong có muốn hay không. Cậu lấy một bàn đồ ăn đầy, đầy đến mức phần ăn cũng để không vừa, bây giờ mới chỉ ăn một phần ba. Đoàn Dịch Phong không nghĩ nhiều, kết quả chờ hắn ăn xong nhưng La Kiêu còn chưa trở về.
Hắn lại đợi một lúc, thật sự không chịu nổi mới gọi điện thoại cho La Kiêu.
Gọi tầm ba lần La Kiêu mới nhận cuộc gọi, Đoàn Dịch Phong nghe người nọ lười biếng trả lời: "Em ăn không vô, nếu không anh giúp em ăn luôn?"
Hắn nhìn lướt qua bàn ăn đồ sộ đối diện, đột nhiên nhớ tới nụ cười quỷ dị khó hiểu lúc lấy đồ ăn của La Kiêu.
Phắc! Còn không phải chỉ sờ mông một chút thôi sao, cũng không phải chưa từng sờ qua, cần trả đũa như vậy à!
Cô gái trẻ đang cúi đầu chơi game tựa như mọc thêm mắt trên đỉnh đầu, Đoàn Dịch Phong vừa đứng dậy cô liền vọt tới, balabala nói tầm bảy tám phút. Đoàn Dịch Phong nghe đặc biệt sốt ruột, hận không thể lấy kim may miệng cô lại, cuối cùng vẫn đẩy cô gái ra trực tiếp xông ra ngoài.
"...... Tiết kiệm quang vinh, lãng phí đáng xấu hổ! Bạn anh đi rồi thì anh phụ trách hết, anh có biết bao nhiêu đây đủ cứu sống một đưa bé trong nạn đói ở Châu Phi không......"
Cô gái còn đang lải nhải, dù cả người Đoàn Dịch Phong tản ra ý lạnh, nhưng lại không thể làm cô lùi nửa bước.
Đoàn Dịch Phong tìm thấy La Kiêu khi đối phương đang ngồi ở một tiệm trà sữa, một tay ôm một ly trà sữa dừa một tay cầm thịt dê xiên, ăn uống rất tốt. Tiệm trà sữa mở máy sưởi, La Kiêu cởi áo ngoài đặt trên ghế, bên trong ăn một cái áo màu lông dê trắng, cậu xăn lên một đoạn, lộ ra cánh tay trắng nõn bóng loáng. Cậu ăn rất văn nhã, ngay cả động tác nhai cũng phủ lên một loại cảm giác nghệ thuật, hơi hơi cúi đầu, bày lộ ra đường cong duyên dáng sau cổ. Đoàn Dịch Phong không khỏi nhìn theo cổ...... chậm rãi dời ánh mắt xuống nơi bị lông dê che lấp.
Này thật là quá mẹ nó mê người! Đoàn Dịch Phong nhìn chằm chằm, cũng quên luôn chuyện ở quán cơn mười đồng, hắn ngồi xuống đối diện La Kiêu. Lúc đối phương cười đưa cho hắn một thịt dê xiên, hắn nháy mắt bị mê hoặc, đầu óc chỉ lặp lại một suy nghĩ.
—— Bà xã của tui thiệt tốt! Bà xã của tui mua cho tui thịt dê xiên! Thịt dê xiên bà xã tui mua ăn thiệt ngon!
Hắn vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm La Kiêu, hai mắt đen nhánh tràn ngập cảm động và thỏa mãn, chỉ kém chưa rớt mấy giọt nước mắt thôi.
La Kiêu bị hắn nhìn chằm chằm đến dựng lông toàn thân. Mẹ nó, dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt, vẻ mặt cám ơn trời đất này của Đoàn Dịch Phong là chuyện gì đây! Làm như ngày thường cậu ngược đãi hắn vậy!
Về đến nhà, La Kiêu không thấy Húc Húc đâu, Chu Lật từ phòng bếp ló đầu ra nói Húc Húc ra ngoài chơi với đứa trẻ nhà cách vách rồi. Đoàn Dịch Phong lâu lâu tới vài lần đã sớm thành lệ thường, người La gia thấy nhiều cũng không trách. Đoàn Dịch Phong gọi một tiếng dì liền kéo La Kiêu chạy vào phòng.
La Kiêu vào phòng liền đẩy hắn ra, "Muốn làm chuyện đó không có cửa đâu." Cậu đi thẳng vào vấn đề.
"Không làm." Đoàn Dịch Phong thần bí hề hề kéo bức màn lại, ngoắc ngón tay, "Em lại đây, cho em xem cái này."
La Kiêu chần chờ đi qua, bị Đoàn Dịch Phong bắt lấy tay cậu sờ xuống phía dưới, cậu lập tức giãy giụa rút tay về. Đoàn Dịch Phong thấp giọng dỗ: "Đừng nhúc nhích, anh thật sự không làm, vừa nãy ở quán cơm anh sờ mông em một chút đã cứng, em thử lại, xem nó có thể cứng hay không?"
Anh đó là sờ một chút sao! Rõ ràng là sờ soạng mấy chục giây có được không! La Kiêu bị hắn lôi kéo phủ lên phía dưới Đoàn Dịch Phong, vài giây qua đi, không có dấu hiệu ngẩng đầu. La Kiêu xấu hổ và giận dữ ném tay ra, nhìn chằm chằm Đoàn Dịch Phong mặt đỏ lên!
"Không thể nào." Đoàn Dịch Phong cách quần dùng tay vỗ nhẹ hai cái, "Này, còn sống không? Còn sống thì cho chút phản ứng đi."
La Kiêu nhìn hắn khó tin, sau một lúc lâu thấp giọng mắng: "Lưu manh!"
"Lưu manh? Cái này không tệ!" Đoàn Dịch Phong vuốt cằm, sau đó đột nhiên bế La Kiêu lên khiêng trên vai. La Kiêu hoảng sợ, lập tức bóp cổ hắn, kết quả Đoàn Dịch Phong trực tiếp ném cậu lên trên giường, cả người đè lên.
"Không chơi lưu manh thật đúng là có lỗi với danh hiệu này!"
La Kiêu nhìn chằm chằm nam nhân, cố gắng trấn định: "Anh vừa nói không làm!"
Đoàn Dịch Phong có chút buồn rầu suy tư, phát hiện mình thật sự là đã nói qua, không biết bây giờ giở thói vô lại có được không. "Vậy em sờ sờ đi, nó yêu em như vậy, em sờ thêm vài cái chắc chắn có thể cứng!"
Hắn nghiêm túc như đang nói: Em tuyệt đối không thể hoài nghi năng lực X của anh! Tình yêu của anh với em tuyệt đối là đến chết không phai! Gặp quỷ! La Kiêu đối với năng lực X của hắn tuyệt đối là xin miễn cho kẻ bất tài.
"Sờ vài cái?" Nghĩ nghĩ, cậu cò kè mặc cả.
Đoàn Dịch Phong dựng thẳng lên mười ngón tay, La Kiêu lập tức không làm, "Sờ mười cái quá nhiều rồi."
"Không, cục cưng." Đoàn Dịch Phong hôn môi cậu, "Là sờ mười phút."
"...... Cút!" Sau một lúc lâu, La Kiêu từ trong kẽ răng phun ra một chữ.
"Cục cưng à em còn không sờ nó sẽ tự cứng đó, nó muốn cứng anh cũng không còn cách nào khác!" Đoàn Dịch Phong lại châm thêm lửa.
La Kiêu cắn chặt răng, so với việc thứ đồ chơi kia tiến vào thân thể mình, vẫn là sờ mười phút tương đối có lời. Thân thể cậu không có quá nhiều ham muốn với chuyện X, dù làm cũng cần Đoàn Dịch Phong hao tổn tâm cơ khiêu khích, tuy rằng cảm giác làm chuyện đó không tệ, nhưng xong việc eo đau phía sau cũng đau.
Nghĩ vậy, La Kiêu nhướng mày trừng mắt, mười phần nữ vương nói: "Cởi quần đi, anh không cởi em sờ thế nào!"
Đoàn Dịch Phong ôm La Kiêu đã có phản ứng, khi cởi quần ảo tưởng thân thể mê người của La Kiêu. Mới vừa cởi bỏ dây lưng với khóa kéo, thứ đồ chơi liền nhảy ra, La Kiêu nhìn chằm chằm XX, đột nhiên hé miệng muốn cắn.
Đoàn Dịch Phong nhanh chóng dùng tay che lại, "Cục cưng à, khẩu hạ lưu tình! Nó không phải cố ý cứng đâu!"
—— Hắn câu này nói tựa như mình với thứ này quen biết ấy.
La Kiêu không cắn được thì cũng thôi, cậu cảm thấy mình đáp ứng rồi không thể nuốt lời, liền vươn tay đem nắm cái đồ chơi kia trong tay.
Chỉ là, tình huống sao càng ngày càng không thích hợp!
"Cục cưng, tay hơi chút động một chút, cứ nắm một chỗ khó chịu lắm!"
La Kiêu hơi chút dùng sức, một bên xấu hổ và giận dữ một bên mạnh miệng nói: "Câm miệng!" Miệng thì nói như vậy, nhưng tay cậu vẫn động đậy.
"Cục cưng, chậm một chút...... Lại nhanh lên...... Ưm... Chính là như vậy, dùng tay nhiều chút."
Trời vẫn còn sáng, cho dù đã kéo màn nhưng vẫn khiến La Kiêu sinh ra một loại cảm giác áp bách, cậu cảm thấy như vậy không tốt, tựa như có người đang nhìn vậy. Nhưng mười phút còn chưa qua, Đoàn Dịch Phong nằm trên giường hoàn toàn là dáng vẻ đại gia, đồ chơi trong tay còn chưa phóng thích.
Cậu hơi sốt ruột, đã sờ lâu như vậy sao còn chưa bắn chứ!
La Kiêu sốt ruột, càng ra sức, hoàn toàn không cần Đoàn Dịch Phong ở bên cạnh chỉ huy. Động tác của cậu khá mới lạ, nhưng kỹ thuật cũng không tệ, dù sao, La Kiêu thật sự là chưa từng dùng tay giúp người khác. Nhưng sự thật là, chỉ cần La Kiêu chịu cố gắng, bắn hay không bắn hoàn toàn dễ như trở bàn tay.
Đồ chơi trong tay nhảy lên vài cái, La Kiêu chưa kịp tránh, bị một tay Đoàn Dịch Phong giữ XX, trên mặt cũng dính (cua đồng). Cậu ngồi trên giường vẻ mặt trống rỗng, sau đó chạy xuống giường tìm khăn giấy lau tay.
Mẹ nó, nói là sờ mười phút, sao lại phải dùng tay lâu như thế?!
Đoàn Dịch Phong nằm trên giường nhìn La Kiêu, bóng lưng thon gầy, sườn mặt nhu hòa, động tác lau tay thô lỗ, đều khiến hắn bùng lên tà hỏa. Cảm giác được phía dưới lại bắt đầu ngẩng đầu, hắn vội vàng nhảy dựng lên mặc quần lao ra ngoài—— phòng La Kiêu cũng không có phòng tắm.
Đoàn Dịch Phong vừa tắm nước lạnh, vừa nhìn người anh em thiện lành không cam lòng mềm đi, trong lòng nhịn hắn không được có hơi đồng bệnh tương liên.
—— Người anh em à, nhịn một chút, sớm muộn gì có thể ăn được bữa tiệc lớn!
---Hết chương 56
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.