Mặt trời ngày đông tràn đầy ái muội và dụ hoặc. La Kiêu khẽ mở mắt, mê mang nhìn chằm chằm trần nhà. Sau vài giây trầm tư, ký ức tối qua tựa như thủy triều nháy mắt dũng mãnh tràn vào trong óc. … La Kiêu vừa xấu hổ vừa giận dữ giơ tay che khuất hai mắt, ký ức đột nhiên dũng mãnh tràn vào khiến lỗ tai cậu nóng bừng, một cái tay khác sờ đến cái đĩa đặt ở mép giường. Cậu giơ lên trước mắt nhìn chằm chằm nó đặc biệt ai oán, sau một lúc lâu, cậu dùng sức bẻ gãy cái đĩa, rồi ném vào sọt rác. Sau đó tựa như tìm được nơi trút, cậu đặc biệt đứng đắn dời cánh tay, nhặt đĩa nhạc đã bẻ thành hai nửa lên, lại bẻ thành bốn, bẻ đến khi không thể bẻ nữa mới cười lạnh ném đi. Cuối cùng cái đĩa vút lên theo một đường parabol duyên dáng rơi vào sọt rác, La Kiêu vỗ vỗ tay, tựa như mấy chuyện tối hôm qua cũng đã xử lý xong. Đoàn Dịch Phong bưng thức ăn tiến vào, vừa lúc thấy được dáng vẻ ‘mình quả thực quá mẹ nó anh minh rồi’ của La Kiêu, hắn khẽ thở phào một hơi. Cửa phòng bệnh ‘cạch’ một tiếng đóng lại, Đoàn Dịch Phong nỗ lực bày ra vẻ mặt lo lắng ‘anh có tội anh sai rồi anh thật có lỗi với đảng và tổ chức’, chỉ kém chưa quỳ xuống xin La Kiêu tha thứ thôi. Mặt La Kiêu tối sầm, đầu lại bắt đầu đau. “A Kiêu, tối hôm qua đều là anh sai!” Kê bàn lên giường xong, lại bày đồ ăn lên, Đoàn Dịch Phong nhìn La Kiêu nói. La Kiêu: “……” Đoàn Dịch Phong anh mẹ nó có thể theo lẽ thường không?! “Đều do anh! Anh không nên để em xem mấy cái đĩa đó, xong lại không thể thỏa mãn đầy đủ nhu cầu của em, lại càng không nên mới sáng đã ra ngoài, không quan tâm đến tâm trạng của em, em mắng anh đi! Hoặc là đánh anh cũng được! Chuyện này là do anh suy xét không chu toàn, dù em muốn làm gì anh, anh cũng sẽ không oán hận câu nào, chỉ cần là A Kiêu em làm, anh đều cam tâm tình nguyện nhận lấy.” Khoan… khoan đã! Đầu La Kiêu cũng bị quay vòng vòng theo, hình như có gì đó sai sai! “—— Bây giờ anh nói mấy câu đó thì có ích lợi gì!” La Kiêu rống xong mới phát hiện mấy lời Đoàn Dịch Phong vừa nói hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo. Ánh mắt Đoàn Dịch Phong đầy lo lắng, khuôn mặt áy náy, tựa như cả người đều bao phủ trong tự trách, “Xin lỗi! Đều là anh sai! Từ đầu tới đuôi anh đều sai rồi!” La Kiêu thật muốn hung hăng cắn hắn một cái, Đoàn Dịch Phong vừa như vậy đầy bụng chỉ trích của cậu đều quên đến chín tầng mây. Mà hắn vừa mở miệng đã tuôn một chuỗi dài xin lỗi, khiến cậu có vẻ hung ác, tàn bạo! “……” “A Kiêu, lần sau anh nhất định sẽ thỏa mãn em!” Đoàn Dịch Phong thấy La Kiêu không nói chuyện, tự tin tăng lên không ít. Hắn nói xong lại thầm thêm một câu, “Nếu em phối hợp.” La Kiêu thuận tay cầm lấy gối nằm ném lên đầu hắn, giọng nói vẫn có chút khàn khàn, nghe tới từ tính mười phần. Cậu quát: “Lăn!” —— Đoàn Dịch Phong cảm thấy một luồng điện lưu trí mạng dũng mãnh tràn vào cơ thể hắn, tiếng “cút” này sao có thể—— sao có thể nghe hay như vậy chứ! Trong lúc La Kiêu nằm viện, đồ ăn đều do chuyên gia dinh dưỡng kiến nghị điều phối, chay mặn phối hợp, hơn nữa có thể bổ sung đầy đủ dinh dưỡng mà thân thể cậu cần. Ở phương diện này Đoàn Dịch Phong đặc biệt chú ý, mà đối với La Kiêu mùi vị này thật sự là khó nuốt trôi. La Kiêu kháng nghị vài lần, sau đó bất đắc dĩ bị buộc tiếp nhận. Cậu cũng không thể để mình đói bụng. “Sao ba tôi còn chưa đến?” La Kiêu vừa ăn cơm vừa hỏi nhưng cũng không ngẩng đầu lên. Giữa trưa mỗi này La Đồng Minh đều sẽ tới một chuyến, thuận tiện mang chút trái cây và canh trong nhà nấu, sau đó buổi chiều lại ngồi xe trở về. La Kiêu từng nói ông không cần đến đây thường xuyên nhưng ông không nghe, một giấc này cậu trực tiếp ngủ đến giữa trưa, không thấy La Đồng Minh thật sự có chút kỳ lạ. Đoàn Dịch Phong còn kiêng kị từ “cút” kia của La Kiêu nên cẩn thận cọ đến mép giường, “Chú mới vừa gọi điện thoại cho anh, nói là em trai em đánh nhau với người ta bị đưa tới cục cảnh sát, chú đến đó dẫn người về, không đến được.” “Đánh nhau? Thế nào? Nghiêm trọng không?” “Không sao, nhưng mà ba rất tức giận……” La Kiêu lạnh giọng cắt ngang, “Ba ai?” Đoàn Dịch Phong thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, “Anh…… ba em!” La Kiêu khẽ gật đầu ra hiệu hắn tiếp tục nói. “Anh nghe khẩu khí của ba…… ba em, nếu lúc đó La Mãnh ở trước mặt chú, chú không đánh nó răng rơi đầy đất mới là lạ ấy. Anh tự hỏi, đều từ trong bụng một mẹ chui ra, em với em trai em sao khác xa như vậy!” La Kiêu vùi đầu gắp đồ ăn bỏ vào miệng, cau mày có chút lo lắng, “Khi còn nhỏ nó khá tốt, vừa ngoan lại nghe lời. Mẹ tôi mang hai đứa đi thăm người thân, nó một câu chú ơi hai câu dì ơi, chọc cho người lớn vui vẻ. Sau này tôi lên cấp hai ở kí túc xá của trường, lúc về phát hiện nó rất khác, con người thay đổi thật nhanh.” Đoàn Dịch Phong vỗ vỗ tay cậu, “Không sao, đánh nhau đều là việc nhỏ, chỉ cần không lạc đường sai lối là được.” La Kiêu gật đầu, ăn mà không biết mùi vị gì. ——————————- La Kiêu nằm viện hai tháng, Đoàn Dịch Phong liền ở bệnh viện bưng trà rót nước hầu hạ hai tháng. Chu Lật có trì độn cũng phát hiện không thích hợp, bình thường La Mãnh với mấy người anh em của nó cũng không thân mật như vậy, huống chi hai người còn ở chung một phòng—— mặc dù cùng phòng không cùng giường. Bà nghẹn vài ngày, cuối cùng nhịn không được nói việc này với La Đồng Minh. La Đồng Minh căn bản không để trong lòng, “A Kiêu đến con trai cũng có rồi, sao có thể thích đàn ông? Bà đừng đoán mò, con trai mà biết cẩn thận nó ghét bỏ bà đấy!” “Đứa nhỏ A Phong này rất tốt, tuy rằng ít nói một chút nhưng lớn lên vừa đẹp trai lại có tiền, tính tình A Kiêu nhà chúng ta cũng ôn hòa. Tháng này hai đứa bọn nó ở bệnh viện lâu như vậy, tôi cảm thấy…….” “Đi đi đi, người khác nói bừa bà cũng tin!” La Đồng Minh vẫy vẫy tay, ghét bỏ nói, “Phụ nữ gia đình, đây là tình hữu nghị giữa đàn ông với nhau bà biết cái gì!” “Sao tôi lại không hiểu! Không phải do tôi lo lắng sao! Tôi còn suy nghĩ tìm cho Húc Húc một người mẹ kế đó! Xinh đẹp thì không đáng tin, nên cứ chọn thành thật, có thể sống an ổn hơn. Đợi A Kiêu xuất viện thì bảo nó gặp nhà gái, xem cảm giác thế nào.” “Vậy bà nên tìm nhiều mấy người, A Kiêu nhà chúng ta mắt cao, chọn mấy người tốt, quan trọng nhất là có thể đối xử tốt với Húc Húc!” La Đồng Minh nghĩ nghĩ, mở miệng dặn dò. Vì thế, La Kiêu với Đoàn Dịch Phong hai tháng Mạnh không rời Tiêu bị định nghĩa là tình hữu nghị giữa đàn ông. La Đồng Minh tin tưởng không nghi ngờ, Chu Lật cũng không suy nghĩ nhiều nữa, bà còn bận tích cực thu xếp đối tượng thân cận cho La Kiêu. Hai tháng sau, La Kiêu xuất viện, La Đồng Minh gọi cả nhà đến phòng bệnh thu dọn đồ đạc. Húc Húc nhìn thấy La Kiêu liền muốn cậu ôm một cái, Đoàn Dịch Phong nhanh chóng túm chặt bé, miệng vết thương của La Kiêu còn chưa hoàn toàn khép lại, bây giờ hắn rất cố gắng chặn lại tất cả khả năng sẽ làm bệnh tình cậu trở nặng. “Con muốn ba ba ôm, không muốn chú Đoàn ôm!” Húc Húc ở trong ngực Đoàn Dịch Phong vươn tay, dẩu miệng bất mãn nói. “Bây giờ ba con là đối tượng bảo hộ trọng điểm, con nặng như vậy ba con ôm không nổi.” Đoàn Dịch Phong ôm chặt Húc Húc không cho bé chồm qua. “Không đâu! Trước kia ba ba cũng thường ôm con, ba ba là người lớn.” “…… Con không thích chú Đoàn sao?” “…… Chỉ có một chút xíu.” Húc Húc bấm lấy móng tay tỏ vẻ thật sự chỉ có một chút xíu, sau đó xoay người qua ôm lấy đầu Đoàn Dịch Phong, hứng thú bừng bừng nói: “Chú Đoàn, con muốn cưỡi ngựa, chú chơi với con được không?” Đoàn Dịch Phong bất đắc dĩ đặt Húc Húc lên trên vai, vừa chạy đùa Húc Húc vừa dùng ánh mắt ám chỉ La Kiêu, nhìn đi! Người làm cha như anh rất xứng chức đó! La Kiêu đứng bên cạnh nhịn không được cười cười, Chu Lật thu dọn xong, mấy người cùng nhau ra khỏi bệnh viện. La Kiêu ôm Húc Húc ngồi trên ghế phụ, ba người La Đồng Minh ngồi phía sau, hai mắt La Mãnh nhìn chằm chằm bên ngoài, thỉnh thoảng nhìn phía trước đầy suy ngẫm. “La Mãnh, có chuyện nói với mày.” La Đồng Minh đột nhiên mở miệng. La Mãnh đầu cũng chưa động, “Chuyện gì?” “Tao nhờ chú Trương của mày tìm giúp việc trong một nhà trong xưởng, ngày mai mày đến đó phỏng vấn. Đừng có mỗi ngày ở không lắc lư làm loạn, tìm công việc đứng đắn mà làm, mày mà cứ như vậy sau này rất khó kết hôn!” La Đồng Minh nói lời thấm thía quở trách. “Không đi.” “Mày!” La Đồng Minh khó thở, “Mày cũng già đầu rồi, không có một công việc đứng đắn về sau trông cậy vào tao với mẹ mày nuôi mày à!” “Con đã nói với ba rồi, con có cách kiếm tiền, ba không cần lo lắng gì nhiều. Ba cứ lo cho La Kiêu kìa, bên con rất ok, không phiền ba nhọc lòng.” “Phải gọi anh! Càng lớn càng không lễ phép! Anh mày nó rất tốt rồi, chỉ mày mới khiến tao nhọc lòng.” “Đến đến đến, anh thì anh.” La Mãnh tuỳ tiện nói, những lời này nghe thật mỉa mai. “Sao đấy? Mày trưng ra cái gương mặt thúi đó là sao!” La Đồng Minh phừng phừng lửa giận. La Kiêu xấu hổ mím môi, cậu định ôm Húc Húc muốn đứng ngoài cuộc, không ngờ lửa đột ngột cháy lan đến người mình. Cậu chỉ đành khuyên nhủ: “Ba, ba đừng nóng giận. Không sao đâu, nó thích gọi gì thì cứ gọi cái đó.”. La Mãnh gác tay lên cửa sổ xe, hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm La Kiêu, cười trào phúng: “Đừng ở đây giả hiếu tử, anh muốn hiếu thuận còn biến mất bảy năm? Dối trá khiến người ta ghê tởm.” Nụ cười trên mặt La Kiêu cứng đờ, theo bản năng muốn phản bác rồi lại không tìm thấy câu từ. La Mãnh nói là sự thật, mình đúng là biến mất bảy năm, cho dù mỗi tháng đều có gửi tiền về thì thế nào? Có thể bù đắp sao? Đoàn Dịch Phong siết chặt vô lăng, ánh mắt hơi trầm xuống, rất là không vui. “La Mãnh mày có lương tâm hay không! Anh trai mày có thể vô duyên vô cớ không về? Huống chi mỗi tháng nó đều gửi tiền về, còn mày? Mỗi ngày ở bên ngoài lêu lổng với đám người kia, anh mày tốt hơn mày nhiều!” La Đồng Minh tức đến hai mắt đều đỏ. “Đúng vậy, anh ta không phải vô duyên vô cớ không về, ở bên ngoài có…… dù sao tôi không quen nhìn anh ta. Các người thích thế nào thì cứ thế đó, nhưng muốn tôi gọi anh ta là anh trai cứ chờ kiếp sau đi, các người thích anh ta như vậy, tôi nói cho các người biết, bây giờ anh ta đang giả vờ đấy! Trong lòng không biết đã mắng các người thế nào rồi, tôi khốn khiếp, dù tôi khốn khiếp thế nào cũng không khốn tới mức mặc kệ hết mọi thứ rồi trực tiếp biến mất!” La Mãnh lớn giọng rống về, lúc nói chuyện hai mắt gã nhìn chằm chằm La Kiêu, hận ý bên trong rất mãnh liệt. “La Mãnh! Đừng có quá phận!” Chu Lật nhịn không được quát lớn, La Mãnh nhìn bà, hừ lạnh một tiếng không nói gì nữa. “A Kiêu, con đừng để ý nó, chúng ta biết con có nỗi khổ, không trách con.” Bà nói xong lại thấp giọng trấn an La Kiêu. La Kiêu vẫn ngồi không nhúc nhích, hơn nửa ngày mới nói một câu, “Ba, mẹ, xin lỗi!” “Phắc, nói câu xin lỗi là có ích à!” La Mãnh tựa hồ cũng ý thức được mình nói quá mức, gã chột dạ dời tầm mắt, nói thầm một câu. “La Mãnh mày—— !” Giọng La Đồng Minh đột nhiên bén nhọn, còn chưa nói xong đã bị Đoàn Dịch Phong trầm giọng cắt ngang. “—— Xuống xe.” La Mãnh căm giận đá một cái: “Xuống thì xuống, có xe ghê gớm lắm à!” Nhưng chờ gã xuống xe, mới phát hiện Đoàn Dịch Phong đã chạy tới chỗ chân núi hẻo lánh trước không có thôn sau không có tiệm. Đoàn Dịch Phong lạnh lùng liếc cậu ta một cái cảnh cáo, sau đó không chút do dự giẫm chân ga lái xe đi. “—— Này! Anh đi thật à? Này——” Phía xa xa, thấy La Mãnh vừa vẫy tay vừa quát lớn. Chu Lật do dự mà quay đầu nhìn lại, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói xuống. “Không phải nó rất có bản lĩnh sao?” La Đồng Minh hừ lạnh một tiếng, “Điện thoại cũng không đem, tôi xem nó làm sao trở về!” La Kiêu lạnh mặt quay đầu nhìn Đoàn Dịch Phong, ánh mắt hai người giao nhau. —— Anh cố ý lái xe đến đó? —— Đương nhiên rồi! Ánh mắt Đoàn Dịch Phong lạnh lẽo, trong mắt xẹt qua một mạt hung ác, nhưng rất nhanh đã bị giấu đi. Hắn cười cười, ý đồ dùng phương thức này an ủi La Kiêu. —Hết chương 52
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]