Nhất Bác đi vào phòng làm việc, khóa cửa lại. Tiêu Chiến đứng đợi bên ngoài, gõ cửa mãi mà không thấy anh trả lời, cậu sợ lắm chứ. Sợ đến phát khóc, anh giận cậu thật rồi.
" Nhất Bác.... Nhất Bác.... là anh đang giận A Chiến sao? Sao anh giận em.... em lại làm gì sai cho anh giận sao? "
Nhất Bác nghe mà tức giận.... gì chứ? Không biết mình làm sai sao? Bắt gặp tận mặt thế kia mà bảo là không làm gì sai? Cái con người này làm anh tức đến nghẹn lời, anh không thèm quan tâm đến cậu nữa, cậu cứ đứng ở đó mãi. Uyển Du thì đứng cười hả hê với thành quả của mình. Nhìn Tiêu Chiến như vậy.... ả thích lắm, chứ thường ngày cậu được Nhất Bác cưng chiều ả thấy mà tức. Bây giờ thì hay rồi, anh và cậu như vậy ả sẽ có cơ hội thôi.
Nhất Bác đang nhắm mắt để ổn định lại tinh thần của mình, tự nhốt bản thân là cách duy nhất để anh điều khiển lại và kiềm chế cơn tức giận của mình. Anh mở mắt ra thì không nghe thấy tiếng của Tiêu Chiến nữa, chắc là cậu về phòng rồi, như vậy cũng tốt, làm anh an tâm hơn rồi, anh chỉ sợ thỏ con lì lợm mà ở lại đây thôi. Anh bây giờ đã ổn định hơn rồi, đi tìm tài liệu làm việc một tí rồi đi tìm mèo nhỏ sau, xem như đây là sự trừng phạt của anh dành cho cậu vậy, ai bảo ngốc quá làm gì, ngốc đến độ không thể nói được nữa, không giận được mà. Muốn xem cậu ra sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hau-nho-cua-vuong-tong/2981549/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.