Trong xe, Mận nhìn mợ thật lâu mà không nói câu nào, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt của Mận, mợ đã ngờ ngợ ra được sự luyến tiếc lẫn chút khổ tâm không dám nói ra, mợ ái ngại né tránh ánh nhìn của Mận, Mận nhận ra điều đó, tay giơ lên khoảng không rồi cũng vội rút về.
-
- Lợn này.
Mận ấp úng, hỏi mợ.
- Sao Mận?
Mợ vẫn giữ thái độ bình tĩnh khi tiếp chuyện với Mận dù hai tay lúc nào cũng theo bản năng phòng thủ trước ngực, điều đó càng khiến Mận thêm phần chua xót.
- Lợn có bao giờ thắc mắc là vì sao tui thương Lợn nhiều như vậy không? Đến độ mà Lợn năm lần bảy lượt từ chối tình cảm của tui mà tui vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu từ bỏ ý?.
- Thật ra...Tui không...Nhưng mà, thi thoảng suy nghĩ đó cũng hiện lên trong đầu tui, cơ mà không nhiều lắm.
Mợ trả lời thật lòng, Mận cười cười.
- Vậy nếu bây giờ tui nói ra, lí do mà tui thương Lợn ý, thì Lợn có sẵn lòng muốn nghe không?
- Tùy Mận thôi, tui thì sao cũng được.
Mợ thờ ơ đáp.
Mận im lặng, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, nơi bóng chiều dần buông, Mận mím môi, như cố tìm sức mạnh để nói ra điều mình đã giấu kín từ lâu, vì đây là cơ hội cuối cùng để nói ra, Mận hít một hơi thật sâu, giọng run rẩy.
- Tui thương Lợn... bởi vì trong mắt tui, Lợn là người duy nhất sống đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-nha-ho-bui/3723650/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.