Cậu Hai không nói lời nào chỉ kéo mợ vào phòng rồi đóng chặt cửa lại, cậu ngồi cái bịch xuống giường, hừ một tiếng, trưng ra cái bộ mặt khó ở, cái tính nết của cậu khi ghen có khác gì con nít không cơ chứ?
Âu cũng do mợ đã quá quen với cảnh này nên mợ không còn quýnh lên vội vàng dỗ cậu như trước nữa, mợ biết cậu đã nguôi ngoai phần nào nhưng vẫn còn chút ấm ức trong lòng, nên giận dỗi chút ý mà.
Mợ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu, đôi mắt long lanh nhìn cậu như muốn giải thích thêm.
- Cậu à, em thật sự không có ý gì với cô Chu Anh đâu, chỉ là em và cô Chu Anh lâu ngày rồi không gặp nên mới cùng nhau trò chuyện một chút thôi mà.
- Trò chuyện một chút mà cười với người ta muốn tét cả mồm ra, mợ đừng hòng qua mặt tôi.
- Em không việc gì phải qua mặt cậu, em thương cậu ra sao nhẽ nào cậu không biết? Hay là cậu không tin tưởng em?
Tự dưng mợ cảm thấy ấm ức quá thể, bình thường Cậu Hai yêu thương, cưng chiều và nhún nhường mợ hết mực, nhưng khi cậu ghen lên rồi thì cậu hay nói dại, nhiều lúc những câu nói trong phút giây ghen tuông mù quáng của cậu đã vô tình làm mợ tổn thương.
Tính cách của mợ tuy khờ khạo, nhưng mợ không vô tâm, mợ nhạy cảm và mợ luôn để ý lời nói của mọi người, sau đó là suy nghĩ, có những lúc mợ trần trọc cả đêm chỉ vì một câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-nha-ho-bui/3649807/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.