Mận giận dỗi bế Dừa về gian nhà cũ cũng được một tuần rồi, trong một tuần này, Lợn hay ghé qua thăm Dừa, khi thì mua cho bé cái bánh gạo, khi hoặc là khi ra rạch đặt nó được kha khá tôm, cũng đem một rổ qua đưa cho Mận trước, chủ yếu là muốn tẩm bổ cho Dừa.
Mặc dù Lợn hay ghé thăm hai bu con Mận, nhưng tuyệt đối sẽ không năn nỉ Mận về, bởi vì một phần Lợn hiểu tính nết bướng bỉnh của Mận, cùng lắm là giận mươi bữa nửa tháng là cùng, khi nguôi giận sẽ tự khắc bế Dừa về thôi.
Một phần là vì Lợn cũng cảm thấy sống một mình như vậy cũng thoải mái hơn, Lợn không biết phải giải thích sao cho Mận hiểu, mỗi lần đề cập đến vấn đề đó, Mận lúc nào cũng ép Lợn vào đường cùng bằng những lý sự cùn, đến là nực cười.
Bây giờ đối với Lợn mà nói, xa được Mận ngày nào là khoẻ cái thân, nhẹ cái tâm của Lợn ngày đó.
Lợn vẫn giữ sinh hoạt như bình thường, cơm ngày ba bữa, sáng ra ngoài làm việc đồng áng tới tận trưa, trưa thì tận dụng ít thời gian trống để dệt vải, dệt được vài xấp thì cũng tới chiều mất rồi, hàng xóm láng giềng nhà nào hết nước thì lại thuê nó đi gánh, tối đến lại ra ngoài ruộng cắm câu.
Một ngày của Lợn cứ như vậy mà trôi, lúc khoẻ thì không sao, gặp ai cũng tươi cười niềm nở, lúc cảm thấy nhọc thì tìm đại một gốc cây nào đó ngồi xuống nghỉ ngơi, hớp một ít nước, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-nha-ho-bui/3616772/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.