Cô y tá từ từ bước ra, tay bế một đứa trẻ, mỉm cười trao cho Minh Duy
- Là con trai
Minh Duy cười tươi đón nhận lấy đứa trẻ
- Tại mày mà vợ tao phải đau đấy
Cuối cùng cũng ổn rồi, Ánh Nguyệt như gỡ được tảng đá ở tim
- Bệnh nhân sẽ được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, 2 tiếng nữa sẽ chuyển vào phòng hồi sức, lúc đó người nhà có thể đến thăm
Ánh Nguyệt gật đầu tạm biệt Minh Duy, sáng giờ chưa ăn gì hết đói sắp lả người rồi
- Anh có ăn gì không?
Hắn gật gật đầu, đành đi xuống căn tin mua ít đồ ăn. Khỗ nỗi hắn đẹp trai quá hay sao ấy, gái cứ nhìn mãi thôi, chiếm hết ánh hào quang của Ánh Nguyệt luôn
- Cho hai cái bánh mì, một cái không bỏ tiêu
Tim Ánh Nguyệt như hẫng lại một nhịp, thì ra Khánh Dương vẫn còn nhớ Ánh Nguyệt dị ứng với tiêu, hay chỉ là một thói quen thôi? Kệ đi, thói quen hay gì thì cũng kệ, dù sao cũng vui lắm. Chưa kịp mừng thì xa xa có một hình bóng quen thuộc, không nghĩ cũng biết đó là Huyền Nguyệt và Lâm Phong. Có lẽ hai vợ chồng son mới đi khám thai chuẩn bị sinh
- Ô? Ánh Nguyệt! Có bầu đi khám thai hả?
Đúng là con người vô duyên hết sức! ý chị ta bảo mình là loại gái không biết giữ thân làm cho có chửa rồi đi khám thai chứ gì?
- Ừ, tôi dẫn cô ấy đi khám thai
Khánh Dương từ đâu thò mặt ra, cười khẩy làm chị Huyền Nguyệt đơ mấy mấy giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401536/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.