Ánh Nguyệt khẽ mở mắt, giật mình bật dậy. Cả người toàn mùi rượu, đầu thì choáng như búa bổ
- Ở đâu đây?
Từ bước loạng choạng mình tiến ra khỏi căn phòng..không lẽ mình bị bắt cóc à? áo quần thì cũng được thay sạch, không lẽ..mình gặp biến thái?
Bên ngoài có tiến bước chân dội vào, Ánh Nguyệt hoảng quá chộp lấy con dao núp sau cánh cửa. Một bóng người dần tiến đến, khi cô chuẩn bị "tung chiêu" thì có giọng nói vang lên
- Dương hả con? mẹ đây! làm cái gì mà mẹ nhấn chuông mãi không ra mở cửa thế?
Ánh Nguyệt ngây ngốc đứng im như hoá đá. Người kia trông thấy Ánh Nguyệt hét lên một tiếng vang trời
- Cô..cô là ai? cô..cô giết Dương để chiếm đoạt công ty à?
- Kh..không phải..
Ái Vy chộp lấy con dao từ tay Nguyệt rồi chĩa về phía cô
- Cô..cô giấu Khánh Dương ở đâu?
Những cơn đau đầu liên tiếp dội đến khiến Ánh Nguyệt không thể suy nghĩ gì thêm. May thay lúc đó, Khánh Dương tiến vào giật lấy con dao ném ra xa
- Mẹ! mẹ lên mẹ không báo cho con
- Dương..cô này định giết con đó!
Ái Vy lẩm bẩm, tái xanh mặt mày chỉ về phía Ánh Nguyệt đang nôn thốc nôn tháo trong bồn rửa chén
- Nguyệt?
Anh vội vàng lao đến vỗ vỗ lưng
- Đây là Dâu đó mẹ, là Dâu
Ái Vy nhìn chằm chằm con người ể oải thiếu sức sống kia, chẳng giống con bé vui vẻ hoạt bát như trước nữa. Bà đứng sừng sững
- Mẹ, là Dâu!
Bà rơi nước mắt chạy đến ôm chầm lấy Ánh Nguyệt
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401534/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.