Mặt trời dần lặn, vẫn không có động tĩnh gì phía trên miệng hố. Nước thì chỉ còn một chai, đồ ăn thì không có. Rốt cuộc ông trời đang trêu ngươi mình sao? Khoảng khắc bất lực nhất, ước gì cậu đến đây, cậu ở đây cho em mượn bờ vai để ngủ cho thoả thích. Làm sao đây? em nhớ cậu quá, em không chịu được nữa rồi. Nước mắt rơi xuống lã chã
- Tôi xin lỗi
Huyền Nguyệt bỗng cất tiếng
- Xin lỗi cái gì?
- Vì..vì đã đổ oan cô đẩy tôi xuống hồ nước. Lại hại cô mém chết
Thì ra cô ta áy náy chuyện đó, mình thì đã quên bỏ xừ đi rồi. Dù gì cũng biết lỗi, có thêm một người bạn còn hơn một kẻ thù!
- Tôi quên rồi, cô đừng thấy áy náy
Mình cười rồi khẽ nhìn xuống vết thương của Hà Lan ngày càng nặng, người bạn cũng dần nóng lên
- Huyền Nguyệt! Hà Lan sốt rồi
Mình khẽ gọi. Huyền Nguyệt luống cuống tiến đến
- Giờ làm sao đây?
- Cô trèo lên trên kia được không?
- Tôi không làm được đâu
- Chân tôi bị thương rồi, chỉ còn cách đó thôi
Huyền Nguyệt do dự một hồi thì đứng dậy
- Được rồi, chờ tôi.
Huyền Nguyệt nắm lấy một cái rễ cây rồi từ từ leo lên. Chị ta nhẹ người cũng hoạt bát nên cái hố cũng chẳng so là gì
- Tôi mệt quá, tôi sắp ngã rồi
Tiếng cô ta trên kia vọng xuống
- Cố lên, tôi tin cô làm được
Một hồi lâu sau thì Huyền Nguyệt mừng rỡ
- Tôi lên được rồi, chờ tôi! tôi sẽ kêu người đến giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401511/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.