- Khánh, mẹ xếp lịch cho con đi học rồi đấy, Dâu, chịu khó ngồi cạnh Cậu Hai nhé
- Dạ!
Dâu đứng cạnh Cậu Hai dõng dạc
- Chịu khó rồi vài ba năm nữa hai con lên Hà Nội không phải chịu cảnh khốn khó dưới quê nữa
- Dạ, con sẽ học thật tốt để không phụ lòng Bà Hai!
- Ừ! anh Hùng thương con lắm đấy Khánh ạ. Dù gì cũng là con của Đông, chị của mẹ nên con cũng đừng nặng nhẹ với anh con nhé
Mặt Cậu Hai tối sầm lại, cậu nắm chặt bàn tay cố gắng không tạo ra âm thanh nghiến răng. Cớ sao mẹ cậu thương hắn như vậy mà hắn lại có thể vô ơn đến thế. Nhớ năm đó, cô Đông đã leo lên giường ba cậu để lấy chức Bà Cả, mẹ cậu nhân từ, đón nhận Đông bằng một nụ cười. Bà Cả lòng dạ độc ác trộn thuốc độc hại Bà Hai sẩy thai đứa con đầu lòng rồi đổ cho người làm. Đến khi Bà Cả mắc bệnh hiểm nghèo rồi mất đi, Bà Hai vẫn luôn coi Khánh Hùng như con đứt ruột đẻ ra. Cậu Hai thề rằng, suốt cuộc đời này sẽ đòi lại công bằng cho mẹ cậu
Cậu đứng phắt dậy, kéo Dâu đi để lại Bà Hai thở dài thườn thượt. Cậu đến gặp Khánh Hùng
- Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh
- Anh cũng không cần em tha thứ làm gì cả, mọi chuyện cũng đã vậy rồi, em cũng biết rồi
- Tôi chưa đưa sự thật ra ánh sáng đâu, anh chờ đi, đến cái ngày tôi lên Hà Nội, tôi sẽ cho anh biết thế nào là đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/275019/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.