Người nọ cứ đứng như thế mà nhìn mợ Hai miết, sau khi tính toán xong một trang mợ hơi mỏi nên liền lắc lắc cái đầu qua lại cho đỡ mỏi hơn, ấy thế mà khi ngẩng mặt lên mợ Hai liền thấy có một người đang tựa lưng vào cửa khoanh tay thong thả đứng nhìn mình.
Mợ liền đứng bật dậy, xấu hổ gấp sổ sách lại rồi hướng người nọ chào hỏi: " Chào cậu, chẳng hay là cậu ghé tiệm để mua hay là để cầm."
Người kia từ tốn đứng thẳng người dậy, chẳng có chút e dè khi nhìn trộm người khác là bao. Người nọ mỉm cười, đi đến trước mặt Út Mỹ, thưởng thức nhìn Út Mỹ một lát rồi mới mấp máy môi nói:" Tôi đến để mua."
Út Mỹ nghe vậy thì thở phào, bởi vì bán đồ thì tất cả điều có sổ sách ghi lại giá, còn cầm đồ thì mợ lại không biết định giá thành ra sao.
Út Mỹ mỉm cười, hướng tay chỉ vào cái khây đựng đầy vàng nói: " Cậu muốn mua gì? Dây chuyền, nhẫn, hay là vàng thẻ…"
Người nọ cũng cười, nhìn nhìn một lúc rồi mới chỉ tay vào một đôi bông tay nữ trẻ trung đang nằm ở trên khây. Út Mỹ nhìn theo, rồi thì nghĩ ra chắc là cậu này muốn mua bông tai cho vợ.
Út Mỹ cười cười, lấy bông tai cho người nọ xem. Thấy người nọ ngắm nghía đủ bề, mợ nói: " Cậu đúng là tinh mắt, mẫu này tiệm tôi mới nhập về hồi sáng sớm hôm nay đấy."
Người nọ gật gù, rồi nói: " Tôi định mua tặng một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-anh-gia-roi/2678215/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.