Mọi chuyện đã qua, sóng yên biển thì lặng…
Trong căn phòng bệnh yên ắng, người con gái đang nằm trên giường khẽ nhúc nhích ngón tay, đáng tiếc Hai Thành vừa ra ngoài dặn con Mén đi chuẩn bị đồ đạc cho mợ Hai nhà nó rồi nên cậu không hề biết cái người mà cậu ngày đêm mong ngóng bây giờ đang có dấu hiệu tỉnh lại.
Hàng lông mi dài khẽ động, con ngươi chuyển động trong chốc lát sau đó đôi mắt mèo liền được mở ra…
Út Mỹ quan sát mọi thứ, mợ biết được nơi đây là nhà thương. Sau đó như chợt nhớ ra gì đó, mợ lại đưa tay lên sờ cái bụng bằng phẳng của mình.
Tay mợ vừa chạm vào vùng bụng thì tim mợ nó cũng kích động đập mạnh theo, mợ sợ…mợ không biết ở nơi này của mợ còn có thiên thần nhỏ hay không?
Hai Thành vừa vào liền thấy Út Mỹ đã tỉnh, cậu mừng rỡ đi nhanh đến bên giường nắm lấy tay mợ dịu dàng ân cần hỏi: " Mỹ ngoan nói anh nghe xem là bây giờ em thấy có chỗ nào không khoẻ hay không? "
Út Mỹ vừa mới tỉnh sau giấc ngủ sâu, mợ còn chưa thích ứng được nên phản ứng có phần chậm chạp hơn bình thường rất nhiều.
Thấy vợ cứ trơ mắt nhìn mình, Hai Thành liền để ý thấy tay mợ để trên bụng. Cậu xót xa, hít một hơi sâu rồi nhẹ nhàng nói: " Vợ yên tâm, con của chúng ta vẫn còn…Thế nên Mỹ ngoan nói chuyện cho anh nghe xem nào? Có khó chịu chỗ nào không em? "
Út
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-anh-gia-roi/2678190/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.