Mợ Tư chẳng biết đã đứng lên từ bao giờ, nghe mợ Ba nói vậy mợ ấy chỉ nhếch môi, cao ngạo từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt chật vật của mợ Ba: “ Sai rồi! chỉ có chị mới là kẻ thất bại. Chị không thấy lạ khi đứa bé trong bụng chị bỗng dưng đùng một cái bị tật hay sao?’’
Mợ Ba cảm thấy được có điều khuất tất, mợ ấy liền nghi ngờ hỏi lại: “ Ý mày là sao?’’
Đưa tay ngắt bông hoa trong bình đang được trưng trên bàn, vừa ngửi mợ Tư vừa thong thả đáp:“ Hoa mà hàng ngày chị ngắm, hoa mà chị yêu thích ngửi tới ngửi lui ở trong sân ấy chính là nguyên do.”
Trong lòng bỗng dưng run rẩy, bàn tay dưới chăn đã nắm chặt thành quả đấm. Mợ Ba giương mắt cố chấp phũ nhận: “ Haha...mày đừng mong chia rẽ vợ chồng tao, anh ấy chẳng có lí do gì để hại vợ và con anh ấy cả!’’
Mợ Tư mỉm cười, đương nhiên mợ ta nhìn ra được sự sợ hãi cùng dao động trong mắt mợ Ba: “ Tùy chị...không tin cũng được, nhưng chị đừng quên rằng người anh ấy yêu là ai...’’
Út Mỹ ngoài cửa thầm nghĩ hoa mà hàng ngày mợ Ba ngắm chính là hoa đỗ quyên được trồng trong sân, trước đó mợ ấy còn khoe với Út Mỹ rằng hoa này là cậu Ba Danh cho người trồng để mợ ấy ngắm. Nhưng theo lời mợ Tư nói thì dường như hoa này đang có vấn đề thì phải...?
Không đợi mợ Ba trả lời, Út Mỹ nghe mợ Tư nói tiếp rằng: “ Chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-anh-gia-roi/2678169/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.