Editor: Sil
Tiếng nói vừa dứt, một người đàn ông mặc Long bào màu đen, sắc mặt âm trầm đá cửa bước vào.
Người trong phòng đều kinh hoàng, nhất là Vương thị.
Chỉ thấy người bà ra run lên, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, đôi môi trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Thảo dân Vương thị bái kiến Hoàng Thượng."
"Thảo dân Thường Xuân Sinh bái kiến Hoàng Thượng."
"Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng." Thu Lan thấy Tề Uyên đến đây làm chỗ dựa cho A Viên, khuôn mặt liền lộ ra ý cười.
Người trong phòng ai nấy đều quỳ xuống, chỉ có A Viên là vẫn ngồi trên ghế không động đậy, nghiêng đầu không nói câu nào.
"Con ranh chết tiệt kia, Hoàng Thượng tới mà không hành lễ, mi muốn chết cũng đừng để liên lụy đến nhà chúng ta!" Vương thị cắn răng hung tợn nói, đôi mắt lộ ra ánh sáng âm u màu xanh như con sói đói.
A Viên nhíu mày, mũi đau xót, nước mắt ào ào rơi xuống, rơi trên chiếc váy màu xanh nhạt, ngay lập tức mất hút, chỉ để lại vết nước nhạt.
"To gan!" Ngụy Toàn cao giọng, kéo dài âm cuối, chỉ hai chữ ngắn ngủn đã lộ ra vẻ lạnh lùng âm u chỉ có trong nơi thâm Cung.
"Thảo dân, thảo dân chỉ đang dạy nữ nhi vô lễ..."
Tề Uyên lãnh lùng quét mắt liếc nhìn bà ta một cái, giọng nói trong trẻo lạnh lùng ẩn chứa nỗi tức giận: "Vả miệng."
"Tuân lệnh."
Giọng nói của Ngụy Toàn lộ ra nét sung sướng, móc ra một ván gỗ nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trong tay áo, ra lệnh cho hai tên tiểu Thái giám ghì chặt bà ta lại lại, cười lạnh đi tới.
"Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng..." Thường Xuân Sinh đập đầu bình bịch, trên trán rất nhanh đã sưng đỏ cả một mảng.
Vương thị giãy dụa kịch liệt, từ nhỏ bà ta đã làm ruộng lớn lên, cũng có mấy phần lực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-duoc-uoc-thay-thai-giam-bien-hinh/615021/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.