*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sil
A Viên ngơ ngác, lòng mừng rỡ, căng thẳng lắp ba lắp bắp: "Tư, Tư thiện đang nói, nói với nô tỳ sao?"
Người ở ngự tiền đi theo cũng liếc mắt nhìn nhau, biểu cảm không thể tin nổi.
Liễu Tòng Trân nhìn thiếu nữ xinh đẹp, tinh xảo trước mắt, nhíu mày: "Lần trước gặp cô còn rất thông minh hoạt bát cơ mà, tại sao bây giờ lại nói lắp rồi?" Sớm biết vậy thì sẽ không đáp ứng...
"không không không, nô tỳ chỉ là vui mừng quá, hơi căng thẳng thôi." A Viên sợ ngài ấy đổi ý, vội giải thích, mồm miệng rõ ràng rất lanh lợi.
Liễu Tòng Trân đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắc vô cùng phấn khích trước mặt, lòng vô cùng khó hiểu: Đúng là xinh đẹp thật, nếu lại qua mấy năm, lớn lên nữa, chỉ sợ cũng trở thành số một số hai trong Yến Kinh... Nhưng hôm nay mình nhìn thế nào cũng thấy chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, đừng nói là Hoàng Thượng thích nàng ấy chứ?
"Tư thiện?" A Viên thấy sau một lúc lâu ngài ấy cũng không hề lên tiếng liền cẩn thận gọi một tiếng.
Liễu Tòng Trân tập trung trở lại, thấy tiểu nha đầu kia đang nhìn mình đầy mong chờ, sợ mình đổi ý. Nàng nhìn vẻ nhu nhược kia, lòng liền mềm nhũn, dường như vừa ngộ ra điều gì, Liễu Tòng Trân liền ung dung nói: "Từ ngày mai, cô hãy đi theo ta đi."
"Dạ!" Giọng nói của A Viên rõ ràng, trong trẻo, nốt ruồi son nơi mi tâm như đang nhảy lên vui sướng, cả người trở xinh đẹp đáng yêu, tươi tắn giống như một đoá hoa.
"Được rồi, các cô đi dọn đồ đi, đến lúc chuẩn bị bữa trưa cho Hoàng Thượng rồi."
"Dạ."
Các cung nữ mang giọng nói mềm mại, thánh thót như tiếng chuông bạc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-duoc-uoc-thay-thai-giam-bien-hinh/614973/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.