Tề Uyên nghe A Viên đột nhiên ngừng lại, nghiêng đầu nhìn thấy tiểu cô nương đangmím chặt đôi môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn chút máu. 
"Mau... Trốn, trốn đi." A Viên không còn kịp suy nghĩ nữa, lôi Tề Uyên trốn vào sơn động giả bên cạnh. 
"Ngươi có nghe hay gặp thanh âm gì hay không?" Phó Truyền những chuyện kháckhông được, nhưng lại có đôi tai cực nhạy. 
A Viên thấy Phó Truyền nhìn về hướng này, vội vàng ngừng thở, hít vào cũng khôngdám. 
"Sư phụ, đã là thời điểm này thì không có ai đi lung tung vào giờ này đâu, có lẽ là mèo hoang hay chim hoang gì đó thôi, thấy con người nên nháo nhác đó mà!" 
Phó Truyền ngẫm nghĩ thấy cũng đúng: "Đưa thứ không có mắt này cho ta xử lý." 
"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, ưm ưm..." Người nọ chỉ kịp nói hai câu liền bị người nhét vào miệng kéo đi rồi. 
"Chúng ta trở về đi, hôm nay trời cũng lạnh lắm." 
"Dạ, sư phụ." 
Tiếng bước chân dần dần xa, A Viên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. 
"Ngươi quen hắn?" Tề Uyên nhìn A Viên hoảng sợ đến run rẩy giống như chú thỏ conđang bị gió lớn thổi qua, hỏi nhỏ. 
"Ngươi lại không biết Phó Truyền?" A Viên nhỏ giọng nói. 
Tề Uyên cau mày nghĩ nghĩ: "không biết." 
"Đó là Chưởng Tư đại nhân Phó Truyền ở Thượng Thiện Giám, trong cung ai ai cũng đều sợ hắn." A Viên chà xát đôi tay nhỏ đã bị đông cứng thấp giọng nói: "Sau này nếu ngươi thấy hắn có thể trốn liền trốn, thật sự không thể tránh thoát liền cung kính mộtchút, tuyệt đối đừng để hắn bắt được sai lầm." Nàng nghĩ tên thái giám Tề Nhị này, tuy rằng nhan sắc có đẹp một chút nhưng dù sao cũng không phải là cung nữ, có mộtsố việc nói cho hắn biết ngược lại là hại hắn. 
Đôi mắt của Tề Uyên thâm trầm: "Ngươi sợ hắn?" 
"Sợ! Sao lại không sợ! Trong cung ai ai cũng đều sợ, ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-duoc-uoc-thay-thai-giam-bien-hinh/260014/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.