Author: Trịnh Sảng
Lại Sơ Tuyết an ổn ngồi trước bàn ăn, hai chân mập mạp ngắn tũn rung rung, cô hiện tại đang rất vui vẻ. Vội vàng tống hết thức ăn vào miệng, Lại Sơ Tuyết cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ, khuôn mặt mềm mại đỏ ửng.
"Ực" Tiếp lấy cốc nước trắng của ba ba, cô nhẹ nhàng trút ra hơi thở thoải mái, miệng không quên ợ một tiếng to.
"Ba, con ăn xong rồi, chúng ta đi thôi." Thấy vẻ mặt lấp lánh đầy mong đợi của cô, Lại Sơ Cuồng ưu nhã lau miệng cho bảo bối nhà mình, giọng nói trấn an: "Bảo bối, con không cần phải gấp gáp như vậy đâu, cứ bình tĩnh, ba nhất định sẽ mang con đi mà."
Lại Sơ Tuyết nghe thấy vậy liền bất mãn hừ một tiếng, cô làm sao có thể không gấp gáp cơ chứ? Cô phải nhanh chóng đánh bay mấy hồ ly tinh luôn xòe đuôi lấy lòng ba cô trước khi còn kịp, chẳng lẽ hắn lại muốn cô an ổn đợi ở nhà rồi sau đó dẫn hồ ly tinh đến giới thiệu: Dì này sẽ là mẹ mới của con, cô ấy sẽ chăm sóc con thay cho phần của mẹ con à? Thật là nực cười.
Khi xuyên vào thân thể này cô đã nói rồi không phải sao? Ba ba cực phẩm này nhất định phải là của cô, cô không muốn có một người mẹ kế đâu.
Lại Sơ Cuồng ôm lấy cô, để mông cô ngồi trên cánh tay rắn chắc của hắn, khuôn mặt lạnh tanh: "Đến Lại thị."
Chiếc lamborghini đen ngông cuồng vút qua đường, không bị ngăn cản bởi bất cứ thứ gì, nó lao vun vút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-duoc-nguoi-dan-ong-quyen-ru/107743/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.