Sầm Duẫn không hề biết thương hương tiếc ngọc, ngược lại trấn an con mèo: “Tiểu Ân, ta cũng tới, diễn rất tốt.” Lại nhướn mày, đôi mắt va chạm với ánh mắt của Ân Xu, lòng Ân Xu run lên, hoảng loạn rũ mắt. “Bổn thế tử không có tâm tư đi diễn.”
“Bổn thế tử ghét nhất người tự cho mình là thông minh.”
Lời này là hắn nói với Ân Xu, Ân Xu nghe ra ý tứ trong đó. Nhược điểm trong tay Ân Xu, hắn không sợ, mà nàng cũng không thể dùng nhược điểm này đi uy hiếp hắn, muốn nàng chết, chỉ cần một câu của hắn là đủ.
Động tác của Ân Xu dừng lại, bản thân cho rằng mình tính kế người khác trong mắt hắn cũng chỉ là chút tài mọn, có hứng thú, có giá trị sẽ chơi cùng nàng, nếu cái gì cũng không có thì lập tức vứt đi, một chữ cũng không muốn nhiều lời.
Sầm Duẫn trở về phòng, mèo mập lười biếng dựa vào trong lòng ngực hắn, nghĩ đến khuôn mặt khóc thút thít vừa rồi, Sầm Duẫn nhéo nhéo tai mèo: “Nàng cho ngươi ăn cái gì, nhanh như vậy đã thu mua được ngươi. Ngay cả lời ta nói cũng không nghe.”
Hắn giống như trừng phạt mà vuốt lông mèo một phen, mèo mập “Meo” một tiếng, phản kháng. Nhưng chủ nhân nó như là quyết tâm phải vuốt ve một trận cho thống khoái, vuốt rụng một đống lông mèo vẫn không chịu buông tay. Bốn chân mèo mập vùng vẫy đứng lên nhảy xuống cái bàn, lại không biết chạy tới nơi nào.
Phòng chất củi xuất hiện hai con chuột lớn, chít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-duoc-kiep-nay/3100632/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.