“Không bằng như vậy.” Nàng đi đến trước mặt An Lăng Thấm, “Cô nương đưa roi cho ta.”
Lời nói ôn hòa mềm mại, trong mắt mang theo ý trấn an, khiến người nhịn không được tín nhiệm.
An Lăng Thấm buông lỏng tay, Ân Xu đoạt lấy cầm ở trong tay vung hai cái, roi dài xé rách không khí, phát ra tiếng "Vút"
Ân Xu đi về phía hai người trên mặt đất.
Nữ nhân ôm lấy nam nhân, dùng sức lui về phía sau, hoảng sợ nhìn chằm chằm Ân Xu.
Một sợi roi dài giơ lên mạnh mẽ như sấm.
“Mẹ!”
An Lăng Thấm lập tức chạy qua, thấy Ân Xu thu roi, hai người phía dưới lông tóc vô thương.
Ân Xu cầm roi ở trong tay, “Cô nương, nếu không nhẫn tâm thì đừng làm bản thân hối hận.”
“Hai người kia nếu cô nương thật sự nhịn không nổi, không bằng đuổi bọn họ đi, không bao giờ gặp lại, sống hay chết cũng không liên quan đến ngươi.”
“Ta nghĩ, tỷ tỷ ngươi cho dù có hận, cũng sẽ không muốn nhìn thấy ngươi như thế này.”
An Lăng Thấm rũ đầu, đôi mắt dần dần không có tiêu cự, giống như suy nghĩ điều gì.
Ân Xu cũng không vội, lẳng lặng chờ đợi một bên.
Hai người trên mặt đất càng không dám thở mạnh, sợ An Lăng Thấm không nghe người này khuyên, sẽ giết bọn họ.
Sau một lúc lâu, An Lăng Thấm nắm thật chặt roi trong tay, lại buông ra, nhắm mắt nói: “Các ngươi đi đi.”
Ân Xu rũ mắt hai người nọ, “Thất thần làm gì, còn không mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-duoc-kiep-nay/3100607/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.